WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Truyện Hay - Anh Là Thiên Thần Đen

Truyện Anh Là Thiên Thần Đen

- Tên: Truyện Anh Là Thiên Thần Đen
- Tình Trạng: Hoàn Thành
- Update: WapVui.in
Chương 1: Tình cờ
-XIN ANH THA CHO CHÚNG EM… Á Á!!!!

Đâu đó trong một ngõ tối, một cuộc thảm sát diễn ra. Thấp thoáng thấy vài thanh niên đang “chơi đùa” với 1 nhóm xã hội đen. Bằng thái độ vô cảm, trông họ hoàn hảo với từng đường nét quyến rũ trên gương mặt và dáng người phong độ nhưng cũng rất đáng sợ.

-Anh Ran à! Thôi đi! Dính máu tụi này chỉ tổ bẩn tay.

-Chết tiệt! Bỏ ra! Mấy con chó này phải sống không bằng chết!

-Thôi đi Ran! Đủ rồi đó!

Min và Ron kéo Ran ra, trước khi đi khuất, Ran còn quay lại la lớn:

-Đừng bao giờ để tao nhìn thấy mấy con chó chúng mày! Nếu không, sẽ không dễ dàng như hôm nay!

Ba chàng trai trẻ bỏ đi, để lại 1 bãi chiến trường đầy mùi máu tanh và tiếng rên đau đớn

-Mưa! Khốn thật! Sao bỗng dưng lại mưa nhỉ?- Tiếng Min bực dọc vì hôm nay 3 người không mang theo xe

-Anh không thấy sao? Trời giúp chúng ta rửa sạch máu bẩn của bọn nó đấy! – Ron lên tiếng làm Ran và Min nhếch mép

-Lâu lắm không tắm mưa thế này làm em nhớ hồi còn nhỏ lắm! – Ron tiếp làm suy nghĩ của cả bọn trôi miên man theo dòng kí ức. Cứ khoác vai nhau mà đi thong thả cho đến khi…

-CON RANH! THẰNG BỐ CHÓ ĐẺ CỦA MÀY NỢ TIỀN BON TAO RỒI CHẠY TRỐN. THẾ MÀ MÀY CÒN KHÔNG BIẾT ĐIỀU À? THEO TAO THÌ CÓ PHẢI MÀY ĐƯỢC YÊN THÂN KHÔNG? NẾU MÀY ĐÃ THẾ THÌ… NGANG BƯỚNG NÀY… RA VẺ NÀY…

Mỗi câu mà gã đàn ông đó thốt ra đều kèm theo 1 tiếng “chát” hộ pháp. 3 chàng trai thấy ngay phía trước cảnh tượng mù mờ. Hình như là 1 cô gái đang tựa vào cột điện, đối diện là gần chục gã đàn ông cao to bủa vây lấy cô. Ran nheo mắt, cả 3 bướ nhanh hơn nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Khi khoảng cách không còn xa nữa. Ron hỏi:

-Vào không anh?

-Không muốn cũng phải vào thôi – Ran bây giờ mới lên tiếng

Đám thanh niên vẫn đang tiếp tục đùa giỡn với con mồi – là cô gái kia mà không để ý rằng sắp có 1 cuộc hỗn chiến.

-Để con nhỏ đó yên – Giọng Ran điềm tĩnh nhưng sắt đá hơn bao giờ hết

Đám đầu trâu mặt ngựa kia quay lại, bằng ánh mắt đỏ ngầu, tên đầu đảng như muốn xé xác họ ra nhưng vẫn cười man rợ trêu ngươi:

-Thứ con nít ranh chúng mày nên cút khỏi đây trước khi tao xử nó xong. Không thì tụi bây hết về nhà gặp mẹ hiền đấy con ạ!

Đám đàn em của hắn cười như điên loạn. Ran đã bắt đầu thấy ồn ào nhưng vẫn gằn từng chữ trong điềm tĩnh:

-Điếc à? Tao bảo để con nhỏ đó yên!

Tên đầu đảng thấy ngứa gan, lao đến gần và giơ nắm đấm lên mặt Ran. Miệng lẩm bẩm:”Mày chết chắc rồi!”

Ran không nao núng, anh đỡ nắm đấm của tên đầu đảng chỉ bằng một tay và bẻ ngược cánh tay của hắn ra sau ghe 1 tiếng “rắc”. Hắn đau đớn mà vẫn cố thét lê, ra lệnh cho đám đàn em xông vào. Ron và Min hứng thú vì có việc để làm, 2 chàng đánh võ mà cứ như múa, nhẹ nhàng xử lí từng tên một cách nhanh gọn. Còn Ran thì lại muốn vờn lên đại ca 1 lát. Hắn ta dùng tay còn lại rút dao ra chém loạn xạ. Ran vừa tránh, vừa hạ thủ hắn 1 cách điêu luyện. Lát sau, tên đại ca đã dần đuối sức, Ran ra đòn chí mạng và hắn gục xuống nền mưa. Anh dùng chân đạp lên bàn tay hắn, hắn thét lên đau đớn, xin anh tha mạng. Ran cúi người xuống cười nửa miệng và thì thầm:”Đánh phụ nữ, rất đáng bị chặt tay” Tên đại ca rùng mình dùng hết sức mà lết đi cùng đám đàn em lúc bấy giờ đã trở nên thảm hại nhờ công của Ron và Min. 3 người không quan tâm tới bọn chúng nữa, nhìn cô gái kia gục đầu vào cột điện, cô đã ngất đi rồi. Ron tiến đến gần cô trước tiên, trong 3 chàng, cậu là người tốt bụng, xông xáo nhất. Cậu nắm chặt 2 vai cô mà lay, hỏi cô đủ thứ, nào là tên gì, ở đâu… Chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy mỏng manh bị xé rách. Chắc là bọn người kia đã giở trò đồi bại, bị cô cự tuyệt nên đánh đập cô. Cô không mở mắt, khóe môi cô tím bầm và tứa máu nhưng nó vẫn mấp máy như muốn nói gì đó. Đôi mắt Ron cháy lên niềm thương cảm, cậu lắng tai nghe xem cô nói gì. Ran và Min thấy tính sướt mướt của Ron lại trỗi dậy liền lao vào. Ran lôi Ron ra để Min bế cô lên và nói:

-Mày thôi giùm tao đi, đây không phải lúc. Sợ chưa nghe được cô ta nói gì thì đã chết vì lạnh rồi. Cứ đưa về nhà chúng ta qua đêm nay rồi tính tiếp.

Min bế cô trên tay, cô gái như cảm nhận được hơi ấm, dụi đầu vào ngực anh, luôn miệng kêu:”Đừng, đừng đi mà!” Min nghe mà bối rối ko biết làm gì. Ran cởi chiếc áo khoác phủ lên người cô.

Đêm hôm nay, trên con đường mưa, có những bong người đang hối hả như chưa bao giờ hơn thế.
Đọc tiếp: Anh Là Thiên Thần Đen – Chương Chương 2: Chốn xa lạ… nhưng thân thương
Đưa cô về tới nhà, 3 chàng không biết phải làm gì, váy áo cô ướt cũng không dám thay giúp cô, họ tỏ ra vụng về. Cuối cùng, họ đành phải gọi bác sĩ và y tá riêng đến khám, chữa vết thương cho cô. 3 chàng đứng trước cửa nghe ngóng tình hình, khi bác sĩ xong việc, ra báo tình hình, nhìn biểu hiện cứ như lo lắng cho người thân, làm ông bác sĩ từ ngạc nhiên này chưa hết đã đến ngạc nhiên khác. Cô đã ổn, vết thương không nặng. Ran tiễn họ ra cửa, cô y tá còn thì thầm nhỏ to:”Thân thể cô ấy đầy những vệt sẹo dài, cổ tay còn có vết rạch nữa” Ran đóng cửa lại mà lòng đang suy nghĩ điều gì, chính anh cũng không rõ. Khi vào thấy 2 chàng kia đã đứng cạnh giường, Ron lại bắt đầu tính sướt mướt của mình, anh tỏ ra thương xót, tội nghiệp thay cho cô gái. Min lên tiếng hỏi:

-Giờ chúng ta làm gì đây? Cô gái này đúng là mang nhiều uẩn khúc.

-Muộn rồi! Chúng ta phải nghỉ ngơi. Ngày mai đợi cô ta tỉnh dậy rồi tính- Ran đáp

Cả 3 rời phòng, Ron còn quyến luyến khiến Min phải lôi đi.

Đồng hồ điểm 3h sang, tiếng mưa vẫn rả rích trong không gian thoáng tĩnh mịch. Min trằn trọc mãi mà không ngủ được, anh xuống bếp rót 1 cốc rượu ngồi nhâm nhi mà nhớ đến quá khứ, cái quá khứ đau buồn đó… Chỉ giữ trong lòng anh, không 1 ai biết đến… Anh chạm nhẹ vào sợi dây chuyền có móc vào 1 chiếc nhẫn đang đeo trên cổ, thầm gọi:”Mẹ ơi! Con nhớ mẹ! Con phải làm gì bây giờ? Mẹ hiện về báo cho con biết đi…” Min day day 2 thái dương, rồi cứ nhâm nhi ly rượu cầm trên tay, nghĩ mông lung. Bỗng anh nghe tiếng thình thịch từ cầu thang, là cô gái đó, cô đang chạy xuống rất nhanh, cô hoảng loạn. Anh lao ra gọi khi cô đang cố mở cửa chính để chạy thoát ra ngoài. Nghe thấy anh, cô quay lại, vớ ngay con dao rọc giấy trên bàn tiếp khách, cô thốt lên yếu ớt:”Đừng lại gần đây!” Anh trấn an cô:”Tôi sẽ không làm hại cô, đừng như vậy, bỏ dao xuống đi” mà lòng thầm rủa thằng Ron bạ đâu quăng đó, làm việc xong không dọn dẹp, để xảy ra sự cố này. Anh ra sức dỗ dành cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhìn ánh mắt kiên định đó, bỗng dưng cô thấy tin tưởng anh đến lạ, cô dang dần nguôi cơn hoảng loạn, dần buông lỏng con dao xuống, chỉ còn vài ba bước chân nữa thôi là anh sẽ thành công! Bỗng tiếng Ran và Ron từ đằng sau đang chạy xuống:” Có chuyện gì thế?” Cô lại giật mình, vung con dao lên xoẹt trúng vào cánh tay Min đang giơ lên để đón lấy con dao từ tay cô. Máu ướt đẫm cả cánh tay anh, Ron hoảng hốt chạy tới chõ Min. Cô gái quá hoảng sợ, cô quỳ xuống đất, mặt tái đi. Ran tức giận lao đến, giật phăng con dao ra từ tay cô mà hét lớn:

-Đồ cô ơn! Không biết điều! Không có chúng tôi cô đã tiêu rồi! Biết thế mặc xác cô! Đúng là làm ơn mắc oán! Tôi đã sớm biết cô không phải là loại con gái chân yếu tay mềm rồi! Cô chẳng tầm thường tí nào nhỉ? Đúng không hả?

Cô buông thong 2 cánh tay mặc cho Ran dày vò mình bằng ánh mắt sắc lẹm, đôi mắt hướng về phía Min đầy tội lỗi. Min khuyên can:

-Ran à! Thôi đi! Tớ chỉ bị trầy nhẹ, do cô ấy muốn tự vệ thôi mà.

Ran chưa thôi ánh mắt đó, nhưng vẫn miễn cưỡng nhấc bổng cô lên phòng, không quên dặn Ron giúp Min băng bó vết thương. Cô gái ngoái lại nhìn Min 1 lần rồi co rúm người:”Làm ơn, cho tôi về nhà đi”

Ran lại gằn giọng:”Khốn kiếp! Đợi trời sáng, cô muốn đi đâu thì tùy!”

Đến phòng, Ran thả cô xuống giường 1 cách khôg nhẹ nhàng gì. Ran đóng sập cửa và khóa trái nó lại để chắc chắn rằng cô không còn có thể quậy phá được nữa. Cô ngồi thu mình, tựa vào thành giường, đôi mắt buồn, vô hồn nhìn ra cửa sổ, đã tạnh mưa rồi, cô cứ ngắm nhìn cảnh vật ở ngời khung cửa sổ như vậy để đợi trời sáng. Một nỗi lo sợ mơ hồ xâm chiếm lòng cô

-Không sao chứ Min? – Ran đẩy cửa phòng Min và bước vào

-Tớ không sao? Cô gái đó chịu yên rồi chứ?

-Ừ! Khóa cửa luôn rồi. Mai cậu đi mà mở cửa cho cô ta. Tớ chẳng muốn thấy cô ta nữa. Cẩn thận đấy, không biết còn trò quái đản nào nữa không đâu. Ngủ đây – Ran vừa nói vừa tung chiếc chìa khóa cho Min rồi về phòng.

-Đúng là cục đá… Cơ mà cô gái đó cũng bạo ghê đấy, anh nhỉ? – Ron lè lưỡi

-Về phòng đi cho người ta ngủ! – Min ném cái gối vào mặt Ron

-Ơ? Anh đuổi khéo nhỉ? Đi thì đi… Tưởng thích ở đay lắm sao? – Ron đẩy cái gối ra

-Ron chạy đi, trước khi ra khỏi con thò đầu vào lại mà nói:”Đồ ông già khó tính!” cười haha rồi chạy biến. Min tiếp tục ném cái gối tội nghiệp, nhưng Ron nhanh nhảu đã kịp đóng cửa phòng lại và “người” hứng đòn là cánh cửa vô tội. Min bó tay cho thằng em rồi thả mình xuống giường, gác tay lên trán, a nghĩ mãi mà không biêt nên làm như thế nào để đối diện với cô ngày mai. Và rồi quá mệt mỏi, anh thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng, khi anh giật mình tỉnh giấc đã thấy đồng hồ điểm 9h. Sao yên ắng quá. Anh cảm thấy lo lắng cho cô gái, chạy vội vã đến cửa phòng, lòng thầm mong không có chuyện gì xảy ra như lúc tờ mờ sáng nữa….
Đọc tiếp: Anh Là Thiên Thần Đen – Chương Chương 3
Mở cửa phòng ra, anh thở phào nhẹ nhõm, cô đang tựa vào cạnh cửa mà ngủ. Có lẽ là muốn ra ngoài nhưng do cửa đã khóa nên cô không thể. Sao co không kêu 1 tiếng nào? Hay do anh ngủ say đến mức không nghe cô gào thét khản cổ? Có chút gì đó cảm thấy xót xa, anh đưa tay vén mái tóc cô, làm cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy anh, cô trườn người lùi lại, giũ khoảng cách. Anh không dám chạm vào cô nữa, chỉ hỏi khẽ:”Cô đói không? Xuống ăn chút gì nhé?” Rồi đứng dậy, cô cũng lẽo đẽo bước sau e dè làm anh mỉm cười nhè nhẹ nhưng không cho cô thấy. Xuống đến căn bếp, anh ra hiệu cho cô ngồi vào bàn chờ 1 chút và bắt tay vào làm món cháo trứng. Trong khi làm, anh hỏi cô đủ điều, nhưng cô chỉ đáp vài câu, còn lại thì lắc đầu. Anh biết được tên cô là Sam, 18t, và không còn gì khác. Anh nói khẽ:”Hẳn là bây giờ em cũng trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp như cô ấy” Cô hỏi:”Anh nói gì cơ” thì anh chỉ lắc đầu bảo không có gì.

Đặt tô cháo bốc hơi nghi ngút, thơm lừng trên bàn. Min bảo cô ăn ngay cho nóng. Cô ăn trong ngại ngùng khi Min ngồi xuống đối diện cứ nhìn chằm chằm cô. Cô cảm thấy ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào khác. Do cô đói bụng hay do tay nghề của anh vượt quá giới hạn của 1 vị công tử sống trong căn nhà rộng lớn như cung điện này? Anh lại hỏi có vừa ăn không, cô chỉ khẽ gật đầu rồi lại ngước lên thắc mắc:

-Sao anh không ăn?

-Tôi sẽ ăn sau – Min cười hiền

-Tôi đang mặc áo của ai thế? – Sam hỏi và e thẹn chỉ vào chiếc áo sơ mi cô đang mặc.Đây chắc chắn là áo sơ mi nam, có dài gần đến đầu gối cô và còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của 1 loại nước hoa đắt tiền nào đó mà cô chỉ muốn hít hà mãi không thôi. Không biết hôm qua ai đã mặc nó cho cô. Câu hỏi cứ nối đuôi nhau trong đầu Sam nhưng không tiện nói ra. Min như hiểu ý, trả lời 1 lượt:

-Là áo của Ran, người hôm qua đã mắng cô. Chúng tôi thấy cô bị đám du côn vây quanh nên cứu và đưa cô về đây. Cô yên tâm, y tá riêng của chúng tôi đã làm mọi thứ, kể cả… thay đồ cho cô… Vì đang nửa đêm, không thể kiếm đâu ra quần áo phù hợp với cô cả.

Sam gật gù. Cô đang định cho muỗng cháo vào miệng thì nghe giọng đằng hắng phía sau:

-E hèm! Sao chỉ có 1 người được ăn nhỉ? – Ron nói móc. cười đểu giả

Ran không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi gần Min. Min hơi đỏ mặt, anh đánh trống lảng:

-Dậy rồi đấy à? Muốn ăn thì lăn vào bếp đi

-Ớ? Sao anh phân biệt giới tính quá vậy? – Ron ấm ức

Min lườm 1 cái làm Ron im bặt, vừa vào bếp lấy mấy gói mì ra nấu vừa mếu máo

Giờ thì có 2 người con trai đang ngồi nhìn từng nhất cử nhất động của 1 cô gái. Sam xấu hổ giả vờ lờ đi, mong cho thời khắc này qua nhanh. Cuối cùng

Trang: 1234 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Truyện Voz Làm Việc Cùng Người Yêu Cũ
* Truyện Tình Yêu - Lời Xin Lỗi Muộn Màng
* Truyện teen, Yêu Đi Để Còn Chia Tay
* Truyện Teen - Vợ Yêu Thích Tán Gái
* [b]Truyện Teen - Níu tay tớ một lần, được không? :([/b]
• Từ Khoá
Tags:

Truyện Hay - Anh Là Thiên Thần Đen

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON

Disneyland 1972 Love the old s