Polaroid
WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Ai giả vờ nói thích tớ đi Tớ đồng ý liền

Truyện Ai giả vờ nói thích tớ đi Tớ đồng ý liền

- Tên: Truyện Ai giả vờ nói thích tớ đi Tớ đồng ý liền
- Tình Trạng: Hoàn Thành
- Update: WapVui.in
Tính ra Nó cũng chẳng thấy buồn cho cái cuộc sống cô đơn của nó gì cho cam. Chỉ tại mấy bữa trước con bạn cuối cùng trong nhóm độc thân của nó, từng nói sống nói chết ở vậy cho vui thế mà vui đâu thì không biết nhưng mấy bữa sau đã tay trong tay với một chàng nào đó. Thế là hồi trước thì ít những lúc này tần suất lại càng nhiều hơn, suốt ngày thấy nó là mẹ than vãn: “Thế mày định ngày nào cũng chỉ nhìn mặt ba má thôi hả con”. Ở nhà đã không yên, lên cơ quan còn thảm hơn, ai nhìn thấy mặt cũng cười cười, còn nghe đâu đó trong công ty phong phanh nó bị les nên mới thế… Đúng là cái số khổ muốn yên mà không được, cái thời buổi ế đã trở thành xu thế của thời đại thế mà nó vẫn cứ bị xét nét. Đó cũng chính là nguyên nhân bất đắt dĩ và cũng là nguồn cảm hứng bất tận để nó viết cái stt trên, thế mà cũng chẳng ai comment cho nó dù chỉ là một lời động viên, ôi thôi rồi. T.T
Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền
Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền
Một câu sst tưởng chừng như là vô thưởng vô phạt thế mà lại gây cho nó không biết bao chuyện dở khóc dở cười.
1h sáng, nó vẫn thang thang trên mạng, ngó nghiêng một số trang nó quản lí, cm từa lưa hình mấy đứa bạn. Một thông báo mới:
“Janu đã bình luận bài viết của bạn: Thích bạn, chẳng khác nào chọc vào tổ ong”. Điên không thể tả, ra vẻ cười cười: “Ong vò vẽ đấy, chích một phát là không nhìn thấy xác”
- Sao lại không thể thấy xác nhỉ???
- Chết rồi sao thấy được…
- Hố hố..cũng gần đúng…
- Sao lại gần đúng???
- Không mang tính khoa học, chưa thử sao biết???
- Thử luôn đi! – Nó tức mình.
- Đang rảnh rỗi sinh nông nổi đây, bắt đầu từ ngày mai, đứa nào sợ đứa đó là con heo, giờ mệt rồi ngủ đây…
- Ế..Ế… chờ tí…
Chưa kịp phản ứng, tên kia out nick. Nó ngơ ngơ, uh chắc thằng đó giỡn. Hắn học chung lớp, ngồi cùng bàn mấy năm cấp 2, nghịch như quỷ, trực nhật lúc nào cũng bắt nó quét lớp một mình, nó phàn nàn, Hắn bảo “Con gái thì phải đảm đang mai mốt mới dễ lấy chống”, toàn chống chế… Nhìn cái mặt đã không ưa tí nào, cấp 3 nghe đồn chuyển nhà đi đâu đó. Cũng lớn rồi, đáng lẽ cũng chẳng nhớ làm gì mấy cái chuyện xa lắc xa lơ ấy làm gì, chẳng qua nó đang bực mình nên tìm chuyện xấu xa để bới móc.
***
Ngày chủ nhật, nó cũng ít quan tâm là trời đẹp hay xấu, đang chăn ấm nện êm, thẳng lưng thẳng cẳng, phải thông cảm cho nó thôi bình thường lúc nào cũng phải dậy sớm đi làm hiếm hoi lắm mới có ngày chủ nhật để nướng, nếu mẹ mà không kêu dậy tưởng như nó có thể ngủ luôn cả ngày. Tiếng điện thoại kêu inh ỏi, bực mình hôm qua quên tắt chuông, định đưa chân đá bay cái điện thoại ra chỗ khác nhưng sực nhớ lại mới mua cái điện thoại cảm ứng đá là khỏi xài. Tính ra cái nokia 102 xài vẫn sướng nhất, vừa nhắn tin, vừa gọi, tức ai thì có thể lấy ra chọi, pin nắp văng tứ tung nhưng lắp vào vẫn xài tốt. Nó nghe máy trong tình trạng ngái ngủ, đầu đây bên kia là giọng một thằng con trai:
- Đi ăn sáng thôi tình yêu.
- Gì chứ??? – nhìn kĩ lại số điện thoại “Janu khìn” – Bớt giỡn đi bạn, chủ nhật để chị ngủ.
- Quên chuyện hôm qua rồi à, thử nghiệm mang tính chất khoa học chớ…
- Hôm qua…à!!! Mà quên rồi…
- Thế thì lên facebook xem lại đi, dòng thứ 17, đọc tới… coi kỹ kỹ chỗ con heo nhé!
- À nhắc con heo mới nhớ, tối qua chưa thảo luận xong mà, Nó đáp lời.
- Bạn đề xuất, tôi đồng ý, thảo luận gì nữa, 10 phút, quán bà hai.
- Thế thì chờ tý. Nó thấy cũng được, ra đó 2 mặt một lời, nói qua điện thoại có vẻ không xong, tự nhiên có kẻ mời mình đi ăn sáng, trong lòng khoái chí.
Thay đồ xong te te chạy xuống, chẳng có ai đứng trước cửa:
- Định cho tui leo cây hả bạn?
- Đang chờ ở quán, rảnh đâu mà qua chở, tự mà đi.
Hụt hẫng một tí, tới quán, đã thấy bên cạnh hắn xếp 2 tô, nghĩ bụng “Ặc… người chớ có phải trâu bò đâu mà ăn dữ vậy”, cũng ráng nở miệng cười:
- Xin lỗi tôi tới trễ.
- Ăn sáng đi rồi tính.
- Uh, cũng chẳng muốn ăn xíu nào, nhưng thôi lỡ đến rồi chẳng lẽ lại ngồi không.
Hắn ăn xong, đứng dậy luôn:
- Tôi ăn xong rồi, bạn tính đi hén.
- Tính gì?
- Tính tiền chứ tính gì? Hồi nãy bạn ừ rồi.
- Ơ! tôi mắt tròn mắt dẹt. Thôi thì đành bấm bụng, rút giấy ra ghi bắt hắn kí vào: “Bạn nợ tôi 2 tô phở”.
- Trời ghi gì kĩ thế!
- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng.
Lát sau, hắn cũng đưa cho tôi một tờ giấy: “ Bạn nợ tôi một ly cafe”
- Hả cái này mà cũng ghi nữa hả?
- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng. Hắn nhái lại tôi.
Thôi kệ xác, coi như mình bị mất tiền vậy.
Cả tuần sau thấy hắn im re, chả nói gì. Trên cơ quan vẫn có tin đồn phông phanh về nó, cũng chẳng muốn giải thích, cứ kiểu này thì sẽ còn ế dài dài.
Lại sáng cuối tuần, đang lẽ nó phải trùm kĩ mền như bao buổi sáng khác, thế mà không biết sao lại dậy sớm, chả làm gì, ngồi ngắm mấy cái bông hoa nhỏ xíu trước nhà, cái cây mà nó đã lục đục mang từ Đà Lạt về, lúc này trông nó có vẻ nữ tính nhất, nếu không kể đến việc hai cái chân đang gác hẳn lên trên ghế chứ không chịu để xuống đất như bao đứa thục nữ khác, lúc sinh nó chắc bà mụ nặn nhầm. Điện thoại lại réo inh ỏi:
- Tui trả nợ bạn chầu ăn sáng.
- Ok mem, tưởng quên rồi chứ.
Tới nơi vẫn cái hình ảnh như bữa trước, 2 tô bên cạnh, lần này nó khá đề phòng:
- Ăn đi rồi tính.
- Bạn tính tiền còn tôi tính chuyện
- Đề phòng nhau thế.
- Ai mà biết lòng dạ con người.
Định bụng là sẽ ăn luôn 2 tô để trả đũa nhưng sức Nó có hạn nên ăn hết 1 tô cũng đã lặc lè.
- Xong rồi tôi về đây.
- Bạn chưa trả tôi ly cafe.
- Hả?… còn nhớ luôn, ừ thì đi.
Quán cà phê kê sát ghế bên cạnh bờ sông, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác buổi sáng thật dễ chịu, 2 đứa ngồi mà chả biết nói chuyện gì, hẳng lẽ lại lôi cái thời con nít ra nói xấu, mất công hắn lại tưởng nó thù dai. Rồi thì cũng nói được, chuyện bạn bè, bóng đá… Ôi thôi rồi, Nó từ khi bị thằng bạn cho ăn nguyên một quả banh vào mặt thì chẳng dám nhòm ngó tới quả banh nữa, nhưng lại thấy hứng thú nghe về việc đá banh, nghe kể hắn cũng là cầu thủ chủ chốt của đội bóng ở trường, nó cũng thấy hơi nể bạn chút phần. Có lẽ nhiều người thắc mắc, tại sao bằng tuổi mà hắn đi học còn nó đã đi làm, đơn giản vì hắn học đại học còn nó học cao đẳng, với một đứa cố gắng lắm mới giữ được cái danh hiệu học sinh tiên tiến trong mấy năm thì cổng trường đại học với nó là quá xa vời. Thấy hắn nói nhiều quá, nó cũng sợ mất phần, cũng tranh thủ than phiền về chuyện này chuyện kia, cũng không quên kể cho hắn nghe về những lời đồn đại không mấy hay ho. Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, xong phán 1 câu xanh rờn:
- Uh thấy cũng giống.
- Giống… giống cái con khỉ.Tôi là một đứa con gái nguyên y nguyên tem, không sai khác gì hết
- Nhưng phải…
- Chẳng cần xem xét, ba má tôi biết là đủ rồi. Nó sợ hắn đòi kiểm tra thì tiêu.
- Có ý này này nè, thích nghe không?
- Có lợi cho tui không?
- Lợi cả đôi đường.
- Nói nghe thử xem.
- Nhớ cái vụ chứng minh khoa học bữa trước không? Giờ mình giả bộ làm thiệt đi..
- Ế… Đừng có manh động.
- Từ chưa nói hết, nói là giả bộ mà, điếc hả? Thật ra thì với vẻ mặt đẹp trai ngời ngời cộng thêm việc học giỏi thì khối đứa đu bám tôi, Nhưng năm cuối rồi tôi không thích yêu đường gì sất, chỉ muốn chuyên tâm học hành.
“Đẹp trai ngời ngời, chuyên tâm học hành” nghe muốn ói. Nó thầm nghĩ.
- Sao lại là tui?
- Thứ nhất: Là bạn không thích tui nên tui cũng an tâm, thứ hai: cũng là cơ hội tốt để bạn dẹp bỏ tin đồn.
- Sau này đường ai nấy đi rồi tính sao, lỡ lại nói tui bị les nên bạn đá thì lỗ đâu mà tui chui xuống. Nó vặn vẹo.
- Thế không định kiếm người yêu hả? Trong thời gian giả bộ quen nhau bạn tìm đối tượng.
- Thế chừng nào hết giả bộ?
- Khi tui ra trường và bạn có người yêu.
Nhìn hắn từ đầu tới chân, Nó từng ước mơ: Người yêu của nó phải thật hiền, luôn kèm theo một nụ cười toả nắng, còn hắn nhường nó được một câu thôi thì nó cũng đã cảm ơn lắm rồi.
- Suy nghĩ kĩ đã, chưa thấm lắm.
- Từ giờ tới tối trả lời, không tui kiếm đứa khác.
Nó lên xe phóng đi thẳng, có tí suy nghĩ, nhưng làm cái phi vụ này, hoạ có bị điên. Mà cũng có khi là nó điên thiệt, vừa về tới nhà, thấy nó mẹ lại cằn nhằn: “Tao tưởng được thằng nào dẫn đi giùm rồi”.
- Kệ con đi mà, rồi cũng có đứa rước con thôi! – Nó bỏ hẳn lên phòng.
Con bạn lại nhắn tin: “Chủ nhật đi Vũng Tàu chơi không mày, nếu đi thì kiếm xe ôm nhá”. Bình thường đi tui cũng tự chạy xe được, thế mà bữa nay tụi nó đi có đôi có cặp, chẳng lẽ mình lại lùi thủi. Khí tức dồi nén, nhắn tin luôn cho hắn: “Tui đồng ý, bắt đầu từ ngày mai luôn đi”, tin nhắn gửi lại: “Nhanh thế”.
Nó không biết rồi chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng thôi kệ xác.
***
Sáng hôm sau hắn đã đứng chờ nó trước cổng, nó bất ngờ:
- Gì nữa đây?
- Người yêu mà, đưa đón nhau là chuyện dĩ nhiên, ăn sáng không?
- Nhạt miệng, chả buồn ăn.
Hắn chở Nó đến tận cổng cơ quan, mấy người nhòm ngó, hỏi han: Ai đấy? Nó giả bộ làm lơ, Hắn nở một nụ cười không thể tươi hơn: Người yêu. Nghe 2 chữ người yêu, tự nhiên nó cũng hơi thấy xấu hổ.
- Đi làm nhé! Trưa Anh qua đón.
- Anh anh cái…, định nói tiếp nhưng thấy mấy người đứng gần đó, nó im bặt.
Cả buổi sáng Nó trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, người thì hỏi han, người đòi giới thiệu, người muốn ăn mừng, mặt nó thì cứ ngơ ra. Trưa đó hắn đón nó thiệt:
- Sáng nay có chuyện gì nghe kể anh nghe coi.
- Anh anh cái con khỉ.
- Chứ chẳng lẽ người yêu mà lại xưng bạn với tui hả?
- Nhưng… cũng không được gọi là anh em, nghe giả tạo kinh khủng.
- Thì đang là giả mà, bộ muốn thật luôn hả, đừng có mơ.
- Nhưng không xưng là anh em…Nó chống chế nhưng chẳng có lí do gì để biện hộ.
- Thôi thì lúc có người khác thì xưng là anh em, không có ai thì gọi thế nào cũng được. Giờ ăn nhanh đi em.
- Em nữa.. Nó tức giận.
- Tại có người phục vụ.
- Chỉ xưng anh em lúc có người quen thôi, ok?
- Có cần ký hợp đồng không?
- Có phải phim hàn Quốc đâu mà ký với tá, lớn rồi tự giữ lời hứa, tự chịu trách nhiệm.
- Đưa tiền đây thanh toán. Hắn lạnh lùng.
- Hả, vụ gì nữa.
- Có phải người yêu đâu mà tính chung, ai ăn tự trả tiền.
- Cũng được. Nó khoái chí mang vẻ đắc thắng.
Hắn chở nó về nhà, cũng chẳng dám tới trước cửa mà đứng xa xa, nó sợ gặp người quen, sợ ba má thấy,lúc xuống xe cũng không quên nhắc:
- Sáng mai khỏi đón?
- Sao?
- Tôi tự đi được
- May quá đỡ tốn xăng, hắn hí hửng.
Tránh đâu cũng không thoát, vô nhà mẹ đã hỏi:
- Thằng nào chở mày về đấy con?
- Bạn con.
- Bữa nào mời bạn về nhà chơi.
- Bạn mà mời về làm gì? Nói xong nó chạy tuốt, sợ mẹ vặn vẹo.
Nó nhắn tin cho con bạn: “Chủ nhật hẹn nhau ở đâu, tao đi nữa, có tài xế chở đi rồi!” – “Hay thế, dẫn đi rồi giới thiệu luôn.”
Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền 2
Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền 2
Chiều thứ 6, nó hẹn gặp hắn, định là sẽ mặt một bộ đồ ra dáng con gái một tí, thế mà cuối cũng vẫn lôi ra cái quần bụi bụi dài qúa gối với cái áo rộng thùng thình.
- Chủ nhật đi Vũng Tàu với tụi bạn của tui không?
- Bữa đó có buổi hội thảo rồi? Không bỏ được.
- Trốn một bữa có chết đâu! Hồi đi học tui bỏ hoài.
- Bạn khác tôi khác.
- Giống nhau cả. Nó làm mặt giận.
- Để suy nghĩ đã.
- Thôi đi đi mà, lỡ hứa rồi. Nó ra vẻ năn nỉ, lúc này mà cứng đầu thì có vẻ không xong.
- Uh thì đi, nhưng mọi thứ bạn thanh toán.
- Thôi thì ráng. Nó bấm bụng.
Chủ nhật Hắn đến đón nó, nó ăn mặc phong phanh, đi đường xa mà chỉ có mỗi cái khẩu trang nhỏ xíu.
- Mặc cho kín vào.
- Kệ tui đi.
- Đi đường xa đấy, không người khác thấy lại bảo là tôi không quan tâ

Trang: 12
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* [b]Vợ !!! Đứng Lại Đó Cho Chồng Full[/b]
* Truyện teen, Yêu Đi Để Còn Chia Tay
* [b]Truyện Teen - Níu tay tớ một lần, được không? :([/b]
* Truyện Teen - Nhỏ Nhút Nhát Và Cold Boy Cá Tính
* Truyện Teen - Nàng quản gia bất đắc dĩ
• Từ Khoá
Tags:

Ai giả vờ nói thích tớ đi Tớ đồng ý liền

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON