i con trai để ý từng li từng tí đến em, điều đó cho thấy anh ta đang mến em, đúng là muốn cũng không được, nhưng nếu em không thích thì đành bó tay. Chuyện này không ai ép được.”
“Nhưng em rất nghi ngờ động cơ của Bùi Kỷ Trung, có thể đó là một cách trừng trị em, chị Phác Tuệ, em phải làm sao đây?”
Tôi kéo áo chị Phác Tuệ.
“Vậy… nếu em không thích dây dưa với cậu ta, em phải tỏ thái độ chán ghét rõ ràng. Chị biết trên đường Kim Chính có một tiệm bán đồ phòng thân, em có thể đến đấy xem, phải cho bọn chúng biết tay, xem thử sau này nhóm Hip Hop có dám theo em nữa không!”
“Được đấy, tại sao lúc trước em không nghĩ đến vậy kìa?”.
Tôi sáng mắt lên.
Tôi đứng ở cửa lớp 12 – 2, bắt đầu tưởng tượng cảnh Bùi Kỷ Trung và đồng bọn của cậu ta bị tôi trừng trị rồi co giò tháo chạy.
Ha ha! Chờ đó đi, Bùi Kỷ Trung, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm mùi khổ sở.
Vì thế, nhân ngày nghỉ cuối tuần, tôi cùng Bảo Nhi đến tiệm đồ phòng thân, tôi mua rất nhiều loại về nhà, bởi vì đàn em của cậu ta quá nhiều, mua vài món chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Có điều tôi đã dùng hết số tiền lẻ hai tháng nay.
Nhưng nếu dùng số tiền này để đổi lại cuộc sống bình yên, phân tích từ góc độ triết học bản thể, tôi thấy rất đáng giá.
Hôm sau, sắp đến giờ tan trường, Bùi Kỷ Trung nghiêng người thì thầm vào tai tôi: “Lát nữa tan học, mau đi về nhà, một mình không nên la cà bên ngoài, nhóm Hip Hop chúng tôi sắp mở đại hội cổ đông, không ai bảo vệ cho cô được đâu!”.
Gần đây cậu ta thường như thế, cứ tự nói một mình, tôi chẳng thèm nói chuyện với cậu ta, cũng chẳng cần cậu ta đưa đón, vả lại đại hội cổ đông thì có liên quan gì đến tôi?
Triết Dân đưa tay đẩy cậu ta ra.
“Này, trước mặt tôi mà làm gì thế…”
Tôi vừa thấy hai người có vẻ như muốn đánh nhau, vì thế vội vàng can ngăn: “Thôi được, hết giờ rồi, về thôi!”.
Thế là tôi vội vàng thu dọn đồ đạc cùng Bảo Nhi về nhà trước.
Theo lệ thì có một người của nhóm Hip Hop đi theo tôi và Bảo Nhi.
Tôi và Bảo Nhi giả vờ không biết có người theo dõi, nên dọc đường cứ cười nói tíu tít, làm ra vẻ rất thoải mái.
Đột nhiên, tôi quay đầu lại, mỉm cười với anh chàng của nhóm Hip Hop.
Tôi giơ thứ trong tay cho cậu ta xem: “Có đẹp không?”
Cậu ta không ngờ tôi quay đầu, nên hơi sững người.
“Cái gì thế? Tôi không thấy rõ!”.
“Đáng tiếc cậu không có cơ hội nữa rồi!” Tôi không đợi cậu ta nhìn rọ, đã tưới thứ đó vào đầu cậu ta.
Sau đó tôi và Bảo Nhi co giò bỏ chạy.
Tôi đoán hai tháng sau, cậu ta cũng chưa rửa sạch thứ đó!
Hô, sau tan học, vẫn có người theo sau tôi, nhưng lại là một người khác.
Tên này đã rút kinh nghiệm, trên đầu đội một cái mũ thật to.
Nhưng lần này tôi đã thay đổi sách lược.
Khi chúng tôi sắp đến đường Nhân Nghĩa, tôi tiếp tục bất ngờ quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: “Anh thấy cái này có đẹp không?”
Xem ra người đó đã nghe bài học của người anh em mình, vì vậy dù đã đội chiếc mũ thật to nhưng vẫn đưa tay che mặt.
Ha ha, vô ích thôi! Tôi nhân lúc cậu ta không để ý, tôi vạch áo khoác của cậu ta ra, nhét vật đó vào.
Chạy mau! A! Tôi vừa chạy vừa nghe tiếng cậu ta kêu rú lên.
Tuy tôi bỏ vào một con rắn giả, nhưng trông rất thật, chắc là sau này tên ấy sẽ mắc chứng sợ rắn.
Ha ha!!!
Ngày hôm sau, một tên khác đi theo tôi. Lần này hắn biết khôn
hơm, đầu đội mũ thật lớn, trên người mặc áo giáp chống đạn dày cộm.
Vì thế tôi diễn lại trò hôm trước, có điều lần này mục tiêu tấn công là giày của cậu ta.
Anh bạn, xin lỗi nhé, đừng trách tôi, chỉ trách cậu đã theo nhầm Bùi Kỷ Trung, tham gia vào nhóm Hip Hop gì đó, nếu cậu tham gia vào nhóm Đằng Long của Triết Dân, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Liên tiếp nhiều ngày, sau khi tan học, có những người khác nhau đi theo tôi, mỗi ngày tôi đều dùng cách khác nhau để đối phó với họ.
Bùi Kỷ Trung hình như không cam lòng.
Lần nọ trong trường học, Bùi Kỷ Trung nói với tôi: “Y Nghiên này, cô nặng tay quá đấy, bạn bè của tôi đều sợ cô cả rồi!”.
Hơ, cuối cùng đã biết tôi không dễ trêu rồi!
“Cô trừng trị họ không sao, nhưng cô phải trả tiền cho họ khám bệnh, tốn của cô không ít tiền, ồ không, là tiền của chúng ta chứ, tiền của tôi sau này sẽ là tiền của cô mà!”.
Lại bắt đầu rồi, lại nói chuyện một mình nữa rồi!
Thật là không chịu nổi, một người mà đóng đến hai vai, đúng là một cuộc trò chuyện tệ hại.
“Hừ, khoan đã, một người con trai mà dễ dàng nhận thua sao!” Xem này, mặt của cậu ta bỗng trở nên trơ ra.
Rõ ràng là đã thua rồi mà không chịu thừa nhận.
“Xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Tôi nghĩ bụng, cách của chị Phác Tuệ thật hữu dụng.
Đám nhóc con này đâu phải là đối thủ của chị ấy! Hôm nay không có ai theo mình rồi! Ha ha!
Sau khi tan học Bảo Nhi đến nhà anh họ của nhỏ, vì thế chỉ mình tôi về nhà.
Tôi định đến đường Nghĩa Chính mua một xâu cá viên, dạo này chỉ lo đối phó với Bùi Kỷ Trung nên không ăn món này!
Vì thế, sau khi xuống xe ở đường Nghĩa Chính, tôi rẽ vào tiệm ăn nhanh mua một xâu cá ciên, tiện thể mua một quyển tạp chí giải trí, tôi vừa ăn cá viên vừa xem tạp chí, thật hạnh phúc!
“To thật đấy!” Có người đang ngang qua nói với tôi cậu đấy.
Tôi rất ngạc nhiên. Là nói cá viên trong tay tôi?
Tôi giơ xâu cá viên lên xem kỹ, đã lâu tôi không ăn cá viên, hình như nó hơi lớn. Tôi tiếp tục ăn cá viên và xem tạp chí.
Nào ngờ lại có một người đi ngang qua và nói: “Chưa bao giờ thấy to như thế!”
Chưa bao giờ sao? Tôi thấy hơi kỳ lạ.
Có phải mấy người này lớn lên ở Hàn Quốc không? Cá viên của Hàn Quốc chẳng phải thế này sao?
Lại có một người đi ngang qua, xem ra người ấy cũng muốn nói chuyện với tôi, vì thế tôi chủ động lên tiếng: “To thật phải không?”
“Đúng vậy. Lần đầu tiên tôi mới thấy to như thế.” Người đấy gật đầu, lộ vẻ hơi hoảng sợ.
Thật đấy! Xem ra người Hàn Quốc đang bệnh tâm lý cả rồi. Một xâu cá viên thì có gì đáng nói đâu chứ?
Xem thử nào, có hai ba học sinh đi nang qua tôi, mặt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Cái gì thế này?
Chưa thấy ai ăn cá viên à? Tôi quay đầu lại liếc họ.
Sở dĩ tôi chỉ liếc nửa cái là vì khi xoay người, chân tôi vấp phải một con vật lớn, suýt nữa ngã chổng bốn vó lên trời, tôi vội kìm người lại, xâu cá viên rơi xuống, còn…
Á… Tôi kêu thét lên.
Không biết có một con chó đã theo tôi từ lúc nào, nó còn cao hơn cả người, lại rất béo, bộ lông trắng như tuyết.
Nó đang ngoạm nửa xâu cá viên của tôi.
Lúc này tôi biết tại sao môi người đi ngang qua tôi đều nói: “Thật là to!”.
Thì ra nó ở ngay đằng sau tôi. Tôi run rẩy nhìn nó, chẳng biết làm cách nào cả.
Nó lớn như thế này, chắc không phải là chó hoang rồi, chỉ có chó nhà nuôi mới to như thế. Nhưng tại sao nó theo tôi?
Đột nhiên tôi để ý thấy trên cổ nó đeo một tấm bảng nhỏ xíu, để mấy chữ “Lệnh theo dõi”.
Lại là Bùi Kỷ Trung!!
Trời ơi!! Tôi thật phục cậu ta! Cách này mà cậu ta cũng nghĩ
nghĩ ra được!
Làm thế nào bây giờ?
Xem ra nó không phải là chó dữ.
Nhưng tôi không dám trêu nó.
Nó không đụng đến tôi, tôi đã cảm ơn lắm rồi. Tôi phải trốn cho xa mới được!
Tôi thấy phía trước có một con hẻm nhỏ, bước tới là có thể rẽ vào đường Kim Chính, ở đó có vài người bày quầy bán hàng, gần đây tôi đã ốm hơn rất nhiều, nên tôi có thể len qua, và đoán chắc là con chó này không qua được, tôi có thể thoát thân từ lối đó!
Qủa nhiên khi đi được nửa đường, tôi quay lại nhìn thì thấy con chó ngu ngốc to đùng đang kẹt ở giữa, quay trái cũng không được, quay phải cũng không xong.
Ha ha! Bủi Kỷ Trung, cậu ngốc nghếch nên mới sai một con chó ngốc như thế đi theo tôi.
Cũng chẳng lạ gì, chủ ngốc thì chó cũng ngốc mà!
Tôi nhớ ở đường Kim Chính có một tiệm bán mì lạnh Hàn Quốc rất ngon, giờ vẫn còn sớm, chi bằng đến đó ăn bát mì.
Vì thế tôi đẩy cửa bước vào, chọn một chỗ ngồi thoải mái.
Đột nhiên tôi thấy người đối diện chỉ mới ăn được nửa bát mì đã bỏ đi. Thật là lãng phí.
Tôi đang suy nghĩ, nếu có con chó lúc nãy ở đây, họ sẽ hoảng sợ chạy mất! Chợt có một cái đầu thò đến trước mặt tôi.
Tôi sững người đến bốn phẩy chín giây.
Lại là con chó đó! Cái đầu nó gác trên bàn, mắt cứ nhìn tôi đờ đẫn. Mẹ ơi, chạy mau! Tôi vội vàng phóng ra cửa.
Tôi vừa chạy vừa thầm cầu khẩn để nó đừng đuổi theo!
Tôi chạy một mạch mấy ngàn mét, nghĩ bụng chắc con chó đó không theo tôi nữa!
Tôi cẩn thận quay đầu, nhìn bên phải nhìn bên trái, không có, nhìn xuống bên cạnh… ôi lại là nó! Tôi tức thật, chẳng biết làm cách nào nữa, tôi chạy chẳng bằng nó! Làm thế nào bây giờ!
Trong đầu tôi hiện ra một cảnh tượng: Hàn Y Nghiên giở hết bản lĩnh đánh con chó đến tơi bời hoa lá!
Hì hì! Có rồi!
Chờ đấy! Tôi lấy ra báu vật phòng thân trong cặp, đó là một bình tương ớt! Đừng trách tao độc ác! Đó là mày bắt nạt tao quá đáng!
Tôi dốc ngược chai tương ớt trút xuống đầu nó.
Nào ngờ con chó chớp mắt một cái, hai dòng nước mắt tuôn ra nhìn tôi!
Nó khóc rồi, cuối cùng tôi không chịu đựng nỗi cũng khóc òa lên!
Ôi! Bùi Kỷ Trung, tôi phục cậu rồi, tôi chịu đủ rồi!
Thế là lần phản kháng thứ năm mươi chín của tôi thất bại.
Về đến nhà, tôi lên mạng tìm chị Phác Tuệ than thở.
Tôi kể lại hết tất cả mọi chuyện sau giờ tan trường.
Chị Phác Tuệ nghe xong, gởi cho tôi một khuôn mặt buồn bã trpng ICQ
“Ôi, kinh nghiệm của em thật là kém, con chó này rất to lớn nên nhiều người sợ nó, nhưng nó và Bùi Kỷ Trung đều có một nhược điểm chí mạng đó là sợ người ta cù léc. Nếu em cù léc nó, nó sẽ bỏ chạy!”
Thì ra là vậy? Xem ra kinh nghiệm chiến đấu của tôi đúng là được nâng cao rồi!
“Chị out đây, lát nữa chị còn phải học bài!” Chị Phác Tuệ nói.
“Vâng. Bye bye chị”.
Không còn ai chat với tôi nữa sao? Một mình buồn quá, chắc lát nữa người bạn trên mạng – Tiramisu của tôi sẽ online.
Người bạn thân yêu nhất của tôi online rồi đây!
“Cậu khỏe không? Tôi đây!”.
Mấy tháng trước tôi đã quen cậu ta trên mạng.
Hai chúng tôi chat rất vui, không phải là vì chúng tôi quý mến nhau, mà bởi hai chúng tôi thường trêu chọc lẫn nhau, nguyên nhân là: cậu ta dám xưng mình là người bảnh trai nhất Hàn Quốc.
Với kinh nghiệm nhiều năm của một con sâu mạng như tôi, tôi biết ngay đó là những lời khoác lác.
Vì thế tôi cố ý chê bai cậu ta, trong khi chat với nhau.
“Không thể, theo thuyết tương đối của Einstein, một người bảnh trai nhất không thể lên mạng chat được, bởi có nhiều cô gái đeo bám nên họ rất bận. Theo định luật thứ hai của Newton, có thể đưa ra một kết luận: Hễ những kẻ nào rảnh rỗi lên mạng chat đều là loài ếch xanh.”
“Nói vậy tất cả những cô gai rảnh rỗi lên mạng chat đều là loài khủng long phải không?”
“Không phải, không phải, sở dĩ tôi online là bởi không có anh chàng bảnh trai nào lọt vào mắt tôi. Một người bạn bảo rằng, bọn con trai Hàn Quốc bây giờ rất kém trong tình yêu, họ thường chơi những trò quê mùa như tặng hoa, gởi bưu thiếp, gấp ngôi sao, chẳng có gì sáng tạo cả. Cho nên không cần phải tốn thời gian với bọn con trai đó, nên ta làm những chuyện có giá trị hơn.”
“Ai bão thế, tôi chưa bao giờ chơi những trò ấu trĩ đó. Tôi chơi trò truy bắt.”
“Ồ, nghe ra rất lợi hại. Vậy cậu dạy tôi làm cách nào đối phó với người tôi ghét đi”.
“Hả? Thì ra cô cũng muốn đá người khác! Không biết anh chàng nào lại thê thảm đến thế?”.
“Đúng vậy, gần đây có một gã cứ bám theo tôi, phiền chết đi được, con gái xinh đẹp nhất Hàn Quốc sắp chết khô rồi! Để bảo vệ người đẹp duy nhất còn sót lại ở Hàn Quốc, cậu hãy dạy tôi đi!”.
“Thế này nhé, tôi biết con trai rất sĩ diện, đầu tiên cô phải tìm hiểu nhược điểm của hắn là gì, sau đó vạch trần trước mặt đám đông để cho hắn mất mặt, tôi dám đảm bảo, từ nay về sau hắn sẽ không dám bám lấy cô nữa.”
Đúng vậy, người bạn đó đã nhắc nhở tôi! Làm chuyện gì cũng phải nắm bắt điểm quan trọng!
Thì ra con trai rất sĩ diện!
Nhưng Bùi Kỷ Trung có nhược điểm gì?
Cậu ta bảnh trai, giàu có, nhiều bạn bè, có tài ca hát, lại cao ráo rắn chắc, chẳng bệnh đau gì cả. Từ lúc khai giảng đến giờ, cậu ta chưa bao giờ xin phép nghỉ bệnh, làm thế nào