ài đã tiếp nhận rồi,hỏi anh ta.”
“Bộ Hiên…” ông dời mục tiêu.
Lâu Bộ Hiên lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, uể oảinói: “Mọi việc OK, công ty con đã bước lên quỹ đạo, chẳng qua con cần phải nghỉngơi một thời gian.” Từ sau khi mở xong hội triển lãm trang phục mùa hè anh hầunhư không có thời gian nghỉ ngơi.
“Lần này thu mua toàn bộ cổ phần công ty ‘Lệ Hoa’ thậtlà có chút phiền toái, nhưng hiệu quả và lợi ích tương lai nó mang đến nhấtđịnh không nhỏ.” Tầm mắt Lâu Hải Thần phóng thật sự xa.
“OK, ba, bởi vì điểm ấy em hai mới chạy đến Singapore,hơn nữa làm bộ sưu tập đồ trang điểm ‘Hạ tình’, hiện nó đang sinh sản rồi, vàngriêng của Lâu thị sẽ không cho chó ăn.” Lâu Bộ Hiên hơi tức giận, ngồi xuốngnói: “Em út đâu? Có thể tiến hành sao?”
Nói đến đứa con này, sắc mặt Lâu Hải Thần không tốtlắm, nhíu mày, vô lực lắc đầu, “Nóng nảy bộp chộp đem vào công việc, nghiệp vụcông ty xử lý hỏng bét.” Đứa con gái út này khiến ông vô cùng thất vọng, nếukhông có Bộ Vũ ở nhà tọa trấn, công ty xác định bị cô làm xong đời.
Lâu Bộ Hiên cũng thở dài vì mình. Chị cả xuất giá rồi,cùng ông xã đến nước Đức xa xôi ngươi tình ta nồng rồi, em gái út cũng sắp cướixin, duy nhất chỉ còn lại em hai lại tuyên bố cần nghỉ ngơi thời gian dài, hiệntại chỉ có anh bận rộn việc công ty, lại phải chiếu cố sự nghiệp của mình, mệtmỏi giống chó.
Lâu Bộ Vũ vẻ mặt sung sướng uống sữa nóng, nhàn nhãlật xem báo chiều.
Lâu Hải Thần đánh giá con gái thật lâu sau, rốt cụcvẫn phải hàm súc hỏi ra miệng, “Bộ Vũ, con có chuyện khác muốn nói với ba haykhông?”
Lâu Bộ Vũ nháy mắt mấy cái, khóe miệng hiện lên nụcười nghiền ngẫm, hơi hứng thú nói: “Ba, câu nói của ngài có ý khác nha! Nóiđi, có cái gì không thể trực tiếp hỏi ra miệng, làm ba già phải vất vả quanh colòng vòng như vậy?”
Lâu Hải Thần hoàn toàn thua cô, khoát tay nói: “Quênđi, quên đi, dù sao đã nhiều năm như vậy, con cũng không nghe lời ba khuyên.”Lời nói thật trăm phần trăm, nha đầu kia từ nhỏ phản nghịch qua đầu, trời sinhxương trái, đừng nghĩ từ trong miệng cô hỏi ra chuyện nội tâm, không biết nênnói ý thức bảo vệ mình của cô quá mạnh mẽ, hay là tự mình phong bế.
“Chuyện của con, con sẽ xử lý tốt.” Cô cười thâm ý.
“Con biết xử lý như thế nào sao?” Lâu Hải Thần tinhthần lập tức chấn động, nhìn thú vị.
Lâu Bộ Vũ cười gian, kề qua nói: “Không phải là hôn sựcủa con sao.” Tâm tư của ba già, điểm này cô không nhìn thấu được sao? Tốt xấulàm con gái người ta hai mươi mấy năm rồi, có ngu nữa cũng hiểu được nhìn mặtmà nói chuyện.
Cô nhếch miệng cười, đem khí chất thục nữ phá hư hầunhư không còn, đưa mắt khắp nơi nói: “Con muốn kén rể.”
“Hả…” Lâu Hải Thần nước trà vừa uống vào đều phun ra,không thể tin được nhìn vẻ mặt cười gian của con gái bảo bối. Đứa con gái nàycủa ông đã rất giống nam rồi, lại còn muốn kén rể?!
“Có cần thiết kích động như vậy không?” Lâu Bộ Vũkhông ngừng cảm thán. Anh hai là một đồng chí, chị cả lấy chồng ở xa, em út đốiviệc buôn bán không thông, chỉ có cô có thể có công dụng, cô làm sao lập giađình đây?
“Nói mau.” Nha đầu kia luôn thích nhử mồi, một câu cóthể nói xong chuyện cô không nên phân ba lượt, ý định làm cho trái tim người tanhư ngừng giữa không trung lay động bay tới bay lui, cô ở một bên nhìn xem rấtvui vẻ. Thiên tính ác liệt này rốt cuộc là di truyền từ ai? Điểm này hai mươimấy năm, ông suy nghĩ trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng chỉ có thể quycho đột biến gien.
Mất mặt nhún nhún vai, Lâu Bộ Vũ đứng đắn nâng gươngmặt, “Chị cả gả cho Lam gia Đại thiếu, em út cũng tránh không khỏi sắc lang Lamgia kia, còn anh hai…” Cô ngắm anh ruột vẻ mặt không tốt một cái, một cỗ khídâng lên nói, “Anh hai thích cũng là đàn ông Lam gia…”
“Lâu Bộ Vũ…” Lâu Bộ Hiên rít lên, cô thật có can đảmnói ra.
“Ba…” Hết sức ủy khuất bĩu môi, cô giả bộ sắp khóc,giả đáng thương.
Ánh mắt Lâu Hải Thần tàn nhẫn ngăn miệng con trai lại,Lâu Bộ Hiên bực mình ở một bên xem tiểu nhân đắc chí.
“Sao nhà của chúng ta đều ăn hết thiệt thòi của Lamgia đúng hay không?”
Lâu Hải Thần liều mình gật đầu, ông thua thiệt lớn,bốn đứa con đều đi về bên đó hết sao.
“Cho nên, con quyết định để cho Lam Vũ Đường đến Lâugia, tốt xấu cân bằng tâm lý chúng ta một chút chứ sao. Không đủ, coi như giảmbớt thiệt hại cho chúng ta đi.” Tiêu chuẩn tư duy thương nhân, ngay cả loại sựtình này cũng có thể tính.
Lâu Hải Thần nghe xong lời này, nâng cằm lên rấtnghiêm túc suy tính nửa ngày, sau đó cho rằng rất có lý gật đầu tán thành.
Thấy thế, vẻ mặt Lâu Bộ Hiên kinh ngạc, Lâu phu nhâncũng dở khóc dở cười. Đôi cha con này điên rồi phải không?
“Như vậy tôi có thể lưu lại một đứa con gái, khôngtồi.” Hơn nữa còn là người hữu dụng nhất, Lâu Hải Thần càng nghĩ càng có lợi,thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng , chợt nhớ tới một vấn đề, gấp gáphỏi con gái: “Ngộ nhỡ Lam gia không đáp ứng làm sao bây giờ?” Lam gia nhà lớnnghiệp lớn, tuyệt không có khả năng để cho con trai ở rể thì sao.
Tươi cười của Lâu Bộ Vũ dị thường xinh đẹp, “Con đươngnhiên có diệu kế.”
“Diệu kế gì?” Ông có dự cảm mình nhất định sẽ bị dọanhảy dựng lên.
“Bọn họ không cho anh ta ở rể cũng không sao, chỉ cầncon sinh đứa nhỏ họ Lâu là được rồi.” Nụ cười của cô vô cùng quỷ dị.
“Con sinh em bé… Bộ Vũ…” Vợ chồng Lâu thị đồng loạtnhìn về phía bụng vẫn bằng phẳng như trước của con gái.
Lâu Bộ Hiên giật mình gật đầu, “Em bị Lam Điền ChủngNgọc rồi sao.”[Ýlà hai người đã quan hệ rồi, người kia đã đem mầm mống trồng trọt vào người nàođó rồi"> Giải thích vô cùng văn nhã, mình quả thật là một nhàvăn sao.
Lâu phu nhân có vẻ như bị đả kích mạnh mẽ, không dámtin hỏi: “Bộ Vũ, thật vậy chăng? Con thật…”
Lâu Bộ Vũ ngượng ngùng cười, “Ngày chị cả kết hôn, đứacon gái này của mẹ cũng rất không may đã say rượu thất thân.”
“Cái gì…” Lâu phu nhân thét chói tai, loại sự việc nàylàm sao có thể phát sinh? “Là ai?”
“Ngoài Lam Vũ Đường còn có ai.” Lâu Bộ Hiên không tinmẹ lại ngốc như vậy, đoán không ra tên nhà trai.
“Đương nhiên là anh ta.” Lâu Bộ Vũ cười khẳng định,giống như người thất thân không là mình, “Cho nên, con bị ăn cùng một ngày vớichị cả, bởi vậy…”
“Bởi vậy?” Lâu phu nhân có vẻ chịu không nổi sắp téxỉu.
“Không phải chỉ mang thai thôi sao.” Biểu tình của côcó vẻ xem chuyện này không có gì là lớn.
Giờ phút này mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một cái kimrơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Trên mặt vợ chồng Lâu thị dần dần có cảm xúc, khôngphải phẫn nộ, không phải kinh hách, lại càng không phải là sợ hãi, mà là… hưngphấn.
Anh em Lâu gia liếc nhau, cũng có chút không hiểu nổi.
“Sớm biết sẽ có phản ứng này.” Ai! Hành động của mẹquả thật có thể đi lấy giải Kim Tượng, rõ ràng cao hứng muốn chết, còn bày đặtgiả bộ như bị đả kích vô cùng lớn, cuối cùng không phải cũng để lộ cảm xúc thậtsao?
Lâu Bộ Vũ thay mình thương tâm. Con gái thất thân lạicó thai, ba mẹ thế nhưng lại mừng rỡ như điên, cũng không hề nghĩ đến việc thaycon gái đi đòi công đạo, chỉ sợ còn mong chờ nhà trai không tiếp thu nữa, nhưvậy bọn họ mới có thể nhanh hóng hợp tình hợp lý đem cháu ngoại nhét vào giaphả Lâu gia, dù sao con trai không thể nào sinh con rồi!
“Hải Thần, chúng ta sắp có cháu ngoại.” Lâu phu nhânvui mừng vô cùng.
“Đúng vậy, tôi phải đi lật sách đặt tên.” Lâu Hải Thầnso với vợ mình càng hưng phấn hơn.
“Tốt tốt…”
Hai ông bà già cao hứng phấn chấn tiến quân về phíaphòng sách.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Lâu nhị tiểu thưngửa đầu thở dài cùng một Lâu nhị thiếu mặt quái dị.
“Em hai, anh ta không biết gì sao?” Giọng điệu Lâu BộHiên có vẻ nghiêm trọng.
“Vì sao anh ta cần phải biết, tôi mang thai, khôngphải anh ta.” Lâu Bộ Vũ cho rằng không có gì lớn.
“Nhưng một khi anh ta biết, sẽ đòi quyền nuôi dưỡngđứa nhỏ.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nói.
“Như vậy em sẽ không sinh nữa .” Lời cô ra kinh người.
“Em…” Anh ngạc nhiên, không thể tiếp tục mở miệng.
Lâu Bộ Vũ nói tự nhiên: “Anh ta yêu tôi, chắc chắn sẽkhông không chạm vào tôi, đúng không? Tôi mang đứa bé căn bản là dễ dàng chứsao. Hơn nữa anh ta muốn kết hôn đến điên rồi, chỉ cần tôi dùng việc để một đứanhỏ về Lâu gia làm mồi, anh không thể nào không đồng ý đúng hay không?” Phântích thật sâu sắc.
“Gã dàn ông yêu em thật đáng thương.” Lâu Bộ Hiên trầmgiọng đưa ra một kết luận.
“Là em gái của anh càng đáng thương hơn.” Cô trừngmắt, nếu không phải anh thích đàn ông, cô cần tính kế thế này sao?
Anh tự biết đuối lý câm miệng.
Lâu Bộ Vũ đắc ý đứng dậy lên lầu. Làm phụ nữ có thaichỉ có một điểm đáng vui sướng, có thể quang minh chánh đại ngủ nướng! Cô muốnngủ bù, đương nhiên, trước lúc ngủ có chuyện nhất định phải làm.
Mở laptop ra, nhập một chuỗi mật mã, màn hình xuấthiện hình đầu một con gấu Teddy đáng yêu.
Cô thuần thục đánh bàn phím, trên màn hình xuất hiệnmột dòng chữ – “Nam Nam, có ở đây không?”
Ở. Nam Đinh Cách Nhĩ trả lời.
Chuyện cậu hứa hẹn phải báo ân nhớ rõ chứ?
Nhớ rõ, chuyện gì mà bác sĩ như mình làmđược? Nam ĐinhCách Nhĩ đánh lên biểu tượng nghi ngờ.
Mình mang thai.
Trên màn hình xuất hiện biểu tượng ngây người.
Cô tiếp tục đánh chữ, cần cậu – người có quyền uy nhấtkhoa phụ sản giúp một việc.
Nam Đinh Cách Nhĩhoàn hồn, Mình có y đức, bác sĩ chính trực, cậu không nên có ý đồ ô nhiễmthánh địa của giới y học này.
“Thánh Địa, chỉ có cậu nhé.” Lâu Bộ Vũ đùa cợt kéokhóe miệng, cũng may đối phương nhìn không tới, nếu không nhất định tức giậnđến không để ý tới cô. Người bạn này cái gì cũng tốt, chỉ là rất chết đầu óc.
Không giúp. Không chút do dự từ chối.
Đây là phương thức cậu đối đãi với ân nhân cứumạng ngày xưa? Mình còn nhớ rõ năm đó một vị tiểu thư Đông Phương gặp nguy hiểmxém bị người nước ngoài chà đạp đã đối với ân nhân cứu mạng của cô hứa độngchân chút ít, cậu lại từ chối, thật đúng là Không chối từ” đó.
Nhưng… Nam Đinh Cách Nhĩ chần chờ.
Mình cũng không hại người, cậu sợ cái gì.Không ngừng cố gắng, cũng không tin bằng ba tấc miệng lưỡi không nát của cô cònnói không được một người mắc nợ.
Nhưng, mình sẽ ái ngại.
Cậu không giúp mình cũng sẽ không ái ngạisao?
“…” .
Thế nào?
Được rồi.
”Cậu yên tâm, ơn cứu mạng của mình cũng không làm chocậu như cõng mũi nhọn nữa.”
Tốt nhất là như vậy. Nam ĐinhCách Nhĩ nghĩ, cô nói những lời này cũng không sợ nâng đầu ba thước có thầnminh.
Cao ốc Lâu thị, văn phòng tổng giám đốc.
Lâu Bộ Vũ dám cam đoan cô tuyệt đối không có đemchuyện mang thai tuyên bố bốn phía, nhưng vì sao hôm nay vẻ mặt Lam Vũ Đườnglại xanh mét xuất hiện ở đây?
Đã sớm biết cướp nhà khó phòng, trăm phần trăm do LâuBộ Yên không lương tâm kia tiết lộ, bởi vì anh trai sẽ không nói, anh ta tựbiết đuối lý. Lam Vũ Kiến gặp quỷ nên xuống địa ngục kia, tám phần là ngày trôiqua rất thoải mái rồi, dám hại đến cô.
“Vì sao không nói cho anh?” Trên đầu Lam Vũ Đường đãbắt đầu bốc khói.
Trái lại người ngồi ở sau bàn làm việc vẫn như khôngcó việc gì, vẻ mặt lạnh nhạt, vân đạm phong khinh nói: “Tại sao phải nói choanh biết?”
“Đó là đứa nhỏ của anh.” Anh thật muốn vươn tay bópchết người phụ nữ trước mắt này, nếu không anh sẽ đau lòng chết trước.
Vươn một ngón tay lắc lắc, Lâu Bộ Vũ cười nói: “Anhquá kích động rồi, hiện tại phụ nữ chưa kết hôn đã có con đầy đường, không đángnhắc tới, huống chi bằng tài lực của Lâu thị cũng không phải nuôi không nổi đứatrẻ.” Vung lưới, chờ cá mắc câu.
“Anh để ý!” Lam Vũ Đường rít gào, hoàn toàn mất đitrấn tĩnh tự nhiên bình thường. Anh đường đường đàn ông Lam gia, lại là ngườiphụ trách mấy công ty, chẳng lẽ nuôi không nổi con của mình? Đây là… Đây làtính kỳ thị, lại miệt thị nhân cách của anh, bởi vì anh tuyệt đối là một ngườiđàn ông có trách nhiệm, nhưng người phụ nữ đáng chết này cố tình không chịu đểcho anh phụ trách, hơn nữa lại hết sức vui vẻ làm người mẹ chưa kết hôn đã cócon làm anh tức chết.
Chết tiệt, anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện nàyxảy ra.
“Đừng kích