WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Truyện Teen Hay, Nụ Hôn Đầu Tiên

biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung?”
“Dễ lắm, cậu hỏi Bùi Kỷ Trung là biết ngay mà.”
“Hỏi Bùi Kỷ Trung? Hỏi cũng bằng không. Cậu ta vốn tự cho mình là bạn trai của cậu mà.”
“Vậy không được sao?”
“Đương nhiên là không được, mục đích của tôi là muốn Triết Dân biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung! Cậu còn chưa hiểu sao?” Nhỏ ghé sát mặt tôi.
Đừng mà… Triết Dân… Xem ra hai chúng tôi không có duyên phận rồi! Nhưng mình vẫn mãi nhớ cậu! Mình chỉ yêu mình cậu. Tôi tự thề trong lòng.
Tôi bị Ái Sa lôi vào lớp.
Bọn con gái ngạc nhiên nhìn chúng tôi, tôi biết, bọn chúng đang thấy lạ, tại sao bình thường tôi với Ái Sa đối đầu nhau, hôm nay lại tay trong tay?
Ôi, có ai hiểu lòng tôi?
“Bùi Kỷ Trung.” Tôi nghe Ái Sa kêu lớn.
Bùi Kỷ Trung bước tới, sau lưng là một đám con trai.
“Bùi Kỷ Trung, thì ra cậu có chuyện giấu cả lớp…” Ái Sa tỏ vẻ nghịch ngợm.
Thật là tởm lợm.
“Tôi giấu chuyện gì?” Bùi Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi.
“Thì ra cậu chính thức qua lại với Hàn Y Nghiên! Hàn Y Nghiên vừa nói với tôi, chứ nếu không chúng tôi cũng không biết… Bùi Kỷ Trung, lần này xem như cậu đã giao lưu thành công rồi đấy…”
Ái Sa nói xong, bọn con trai xung quanh kêu ồ lên một tiếng!
Lúc này tôi tiếc không có một cái lỗ chui xuống, nhưng Ái Sa nắm chặt tay tôi, khiến tôi chẳng nhúc nhích nổi.
Tôi càng không dám nhìn mặt Bùi Kỷ Trung, tôi biết tỏng tòng tong, bây giờ mặt cậu ta đang vênh lên.
Cuối cùng, cậu ta đã đạt được mục đích rồi.
“Này!” Ái Sa bóp mạnh tay tôi, khẽ rít qua tai tôi: “Nói gì đi chứ?”
Xem ra hôm nay không thừa nhận cũng không được rồi, tuy sĩ diện rất quan trọng, nhưng “danh tiết” còn quan trọng hơn, thôi đành vậy, tôi đành liều thôi.
Tôi hít thật sâu, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt ngẩng lên nhìn Bùi Kỷ Trung.
“Để tôi hỏi đ
đã, Y Nghiên… có thật không?” Không biết Tống Triết Dân đã đứng bên cạnh Bùi Kỷ Trung từ lúc nào.
“Này, Tống Triết Dân, cậu làm gì thế? Cậu không nghe bạn gái của tôi nói rõ rồi sao?”
Bùi Kỷ Trung đẩy Tống Triết Dân sang bên.
Xem ra Triết Dân rất bực tức: “Tôi chưa nói chuyện với cậu, tôi đang nói với Y Nghiên, Y Nghiên, có đúng là cậu đã chấp nhận Kỷ Trung không?”
Ánh mắt của Tống Triết Dân khiến tôi không dám nhìn vào cậu ta.
“Đúng vậy…” Tôi nói.
“Có nghe thấy chưa, bạn gái của tôi đã nói rồi, sau này cậu đừng tìm bạn gái của tôi nữa đấy nhé.”
“Cậu thật lòng với cậu ta sao?”
“Vâng.” Tôi lại gật đầu.
Đến lúc này không đợi Bùi Kỷ Trung nói gì nữa, Triết Dân quay người đi, cậu ta không vào lớp, cũng chẳng biết đã đi đâu.
“Triết Dân, đợi tớ.” Ái Sa vừa kêu vừa đuổi theo.
Ôi, tôi không cần lo cho Triết Dân, cậu ấy có Ái Sa rồi! Chẳng phải Ái Sa luôn đi theo cậu ấy sao? Cuối cùng cô ta đã được như mong muốn rồi.
Lúc này chuông báo tiết vang lên, mọi người kéo nhau vào lớp.
Bùi Kỷ Trung vẫy tay trước mặt tôi: “Này, tóc xoăn, không được nhìn bạn trai của người khác đấy nhé!”
“Tôi đâu có nhìn! Còn nữa, tôi nhìn ai thì liên quan gì đến cậu…” Tôi kêu lên, cậu ta làm như tôi là của riêng mình vậy.
“Sao lại không liên quan đến tôi? Có liên quan lắm đấy chứ! Lẽ nào bạn gái của tôi lại nhìn bạn trai của người khác trước mặt tôi chứ?”
Tôi đang muốn cự lại, cậu ta nói tiếp: “Còn nữa, sau này không được duỗi tóc, không được mặc quần bò xệ lưng, không được mặc áo hai dây. Không được mang giày cao gót, không được mặc váy quá ngắn, toàn thân không được lộ ra quá 5%, muốn gặp người con trai khác phải báo với tôi hoặc bộ phận bảo vệ của nhóm Hip Hop trước một ngày, có nghe thấy chưa?”
Tôi gặp phiền phức rồi, phiền phức quá mức rồi.
Bệnh gia trưởng của Bùi Kỷ Trung lại bắt đầu rồi.
Ai bảo tôi xui xẻo có một người bạn trai như thế này.
“Vào lớp thôi.” Sau khi Bùi Kỷ Trung nói ra một loạt những quy tắc này nọ, cậu ta chẳng để cho tôi nói tiếng nào.
Bùi Kỷ Trung xem tôi là gì đây?
Cứ thế này chắc tôi phải bỏ học mất.
“Y Nghiên.” Bùi Kỷ Trung vừa đi, Bảo Nhi đã phóng đến bên cạnh tôi.
“Bảo Nhi…” Tôi ôm chặt lấy cô bạn thân của mình, chẳng nói câu nào, xúc động đến nỗi suýt khóc òa lên.
May mà còn có Bảo Nhi! Chắc chắn nhỏ thấy tôi bị Bùi Kỷ Trung bắt nạt nên mới đến an ủi tôi.
“Y Nghiên, mình thật hy vọng người vừa rồi nói chuyện với Bùi Kỷ Trung và Tống Triết Dân là mình.”
Tôi nghe Bảo Nhi nói thế, sống mũi thấy cay cay, nước mắt suýt rơi thành sông.
Đâu chỉ là bạn bè, đây mới là bạn tốt thật sự.
Tôi thầm nhủ, chắc chắn Bảo Nhi thấy chướng mắt nên mới chia buồn với tôi.
“Bảo Nhi, chỉ có cậu mới hiểu nỗi khổ của mình! Hu hu…”
Tôi than thở với Bảo Nhi chuyện Bùi Kỷ Trung bắt nạt tôi.
“Đau khổ?… Phải là mừng đến phát khóc chứ? Nhưng cũng khó trách, nếu là mình, mình cũng rất xúc động… Hai anh chàng đẹp trai nhất trường Thừa Nguyên và Thuận Kim đều điên lên vì cậu… Tất nhiên là mình phải phát khóc rồi! Có bao nhiêu con gái đang chạy theo Bùi Kỷ Trung, thế là bọn họ chẳng còn cơ hội nữa.”
Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ? Thì ra Bảo Nhi không phải an ủi tôi, nhỏ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc đến nỗi phải phát khóc lên!
Tôi thật không hiểu, tại sao nhỏ không biết rằng tôi đau khổ đến như thế nào chứ?
“Hu hu… Y Nghiên, tại sao đến giờ mình vẫn chưa có bạn trai, từ đầu hè chúng ta đã có kế hoạch thay đổi, giờ cậu đã sắp đến giai đoạn thu hoạch rồi, còn mình vẫn chưa tìm thấy người bạn trai nào. Sao lại như thế? Cậu dạy cho mình đi…”
Chao ôi, thôi rồi, đừng mong Bảo Nhi có thể hiểu được cảm giác của tôi, ngược lại bây giờ tôi phải an ủi nhỏ.
Ôi, vất vả cả ngày, cuối cùng tôi cũng được về nhà.
“Ôi… mệt quá…” Tôi bước vào nhà, chưa kịp bỏ ba lô xuống đã ngã lăn ra ghế sô pha.
Buổi tối tôi chẳng đi đâu, tôi cần ngủ một giấc cho đã, nếu không ngày mai tôi chẳng còn sức đối phó với “chính sách đàn áp” của Bùi Kỷ Trung nữa.
Lúc này, chị Phác Tuệ gởi tin nhắn cho tôi. Trời ơi, học sinh trường Thừa Nguyên sao mà nhiều chuyện đến thế, hôm nay tôi đã biết rồi.
Mới đấy mà cả chị Phác Tuệ cũng biết chuyện.
“Vũ khí phòng thân trước kia có còn không?”
“Đã dùng hết rồi, chị hỏi có việc gì không chị?”
“Từ nay về sau sẽ có nhiều người muốn hại em đấy.”
Chuông cửa réo vang. Chắc là bố quên đem theo chìa khóa rồi, tôi chạy ra mở cửa.
“Bố, bố lại quên chìa khóa rồi à.” Tôi nhìn ra lỗ tò vò hỏi.
“Con đâu có đưa cho bố chìa khóa…”. Người tôi gọi bằng bố lên tiếng.
Tôi vừa nhìn thấy cậu ta đã điên tiết lên.
Lại là Bùi Kỷ Trung, sau lưng cậu ta là Kim Tại Vũ.
Tôi chặn cửa không cho cậu ta vào: “Này, Bùi Kỷ Trung, cậu đến đây làm gì nữa?”
“Có ai ăn nói với bạn trai như cô không?”
Kim Tại Vũ chợt ho khục khịch trong miệng.
“Cậu ho cái gì thế?” Bùi Kỷ Trung quay ra sau quát.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi rất thông cảm với Kim Tại Vũ.
“Cậu có chuyện gì nói mau, không là tôi đóng cửa đấy.”
“Tóc xoăn, cô thường để bạn trai đứng ngoài cửa nói chuyện vậy à?”
Tôi vừa nghe Bùi Kỷ Trung nhắc tới chuyện đó liền xoay người đóng sầm cửa lại.
“Này”. Bùi Kỷ Trung vội vàng thò chân chặn cửa, không cho tôi đóng lại.
“Có chuyện gì nói mau.”
“Tôi quên chưa nói với cô, tối hôm nay nhóm Hip Hop tổ chức lễ kỉ niệm thành lập, tất cả những người có liên quan đều phải tham gia, không được vắng mặt.”
“Đó là chuyện của các người, có liên quan gì đến tôi, tôi đi làm gì chứ?”
Tôi vừa mới nói, Kim Tại Vũ đã nháy mắt với tôi, đưa tay lên cổ làm động tác bóp cổ. Tôi cũng nháy mắt với Kim Tại Vũ, rồi bắt chước hắn đưa tay lên giả vờ bóp cổ.
Bùi Kỷ Trung đứng giữa chúng tôi, đương nhiên không thể biết chúng tôi đang nháy mắt.
Vì thế cậu ta lên tiếng: “Làm sao thế? Muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi à? Hì hì… vô ích thôi… chiều nay lỗi thời rồi. Năm xưa khi còn ở trường Thuận Kim, nhiều đứa con gái đã dùng chiêu này với tôi, tôi quen rồi…”
Bùi Kỷ Trung đang nói, Kim Tại Vũ đứng phía sau nhép miệng theo cậu ta, lại làm ra vẻ chết giấc, khiến tôi bật cười, chẳng hề để ý Bùi Kỷ Trung đang nói gì.
Chợt nghe Bùi Kỷ Trung đưa ra lời tổng kết: “Thế nào? Lúc nãy tôi bảo với Tại Vũ cô nhất định sẽ tham gia, bảy giờ tối nay tôi đợi cô ở trường, cô không được đến trễ đấy nhé!”
Bảy giờ, Bùi Kỷ Trung đến đón tôi.
Nhưng vừa xuống xe, cậu ta đã kêu lên: “Trời ơi, cô làm cái quái gì thế này, đòn bánh tét à?”
Tôi liếc cậu ta: “Này, anh hai, chính anh đã bảo tôi không được mặc quần bò hông xệ mà, không được mặc áo hai dây, không được mang giày cao gót, cũng không được mặc váy quá ngắn, chỉ được lộ 5% thôi.” Tôi nhắc lại lời Kỷ Trung, “Cho nên tôi mặc như thế này là đúng tiêu chuẩn rồi chứ gì.”
Lần này Bùi Kỷ Trung chẳng nói được gì.
Thế là tôi cùng Bảo Nhi lên xe.
Tôi biết đêm nay sẽ có rất nhiều người của trường Thuận Kim đến, không biết tại sao tôi lại hơi ngại. Bởi vậy tôi mới kéo Bảo Nhi đi theo.
Party tổ chức trong nhà của Bùi Kỷ Trung, tôi quen biết cậu ta khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cậu ta. Trời ơi, nhà cậu ta là một biệt thự. Phòng khách rất rộng, được bài trí thật sang trọng.
Trong phòng khách có nhiều người, Bùi Kỷ Trung vừa vào, đám người ấy đã ùa tới, cậu ta đúng là người bận rộn.
Tôi nhìn xung quanh, ngoại trừ người của nhóm Hip Hop, đa số tôi đều không quen biết.
Tôi nghĩ thầm, may mà mình thông minh, đã gọi Bảo Nhi đi theo.
Nhưng không được bao lâu, tôi nhận ra mình đã tính nhầm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bảo Nhi đã trở thành con người hết sức hoạt bát, vừa bước vào đã hớn hở bắt chuyện với người khác, chẳng còn giống cô nàng Bảo Nhi nhát gan mà tôi biết nữa.
Thế là nó bỏ rơi tôi.
Có người phục vụ bưng nước ngang qua, tôi lấy một ly nước trái cây. Tôi thấy sau phòng khách hình như có một vườn hoa rất đẹp, vì thế tiện chân bước tới xem. Vườn hoa thật là lớn, lại rất sạch sẽ, hoa cỏ tươi tốt, ở giữa lại còn có một vòi phun nước, đúng là người giàu có.
Tôi thấy bên cạnh gốc cây có một cái xích đu, tôi chạy tới, ôi, cậu ta thật là biết hưởng thụ. Buổi chiều mà ngồi trên xích đu đọc sách, chắc là thích lắm.
Tôi ngồi một mình đung đưa suy nghĩ.
Chợt xích đu ngừng lại, hệt như bị kẹt thứ gì.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào sau lưng tôi là một đám con gái.
Tôi không quen họ, xem ra chắc là học trò của trường Thuận Kim đây.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, trong lòng hơi lo. Bởi vì bọn họ đông quá, còn tôi chỉ có một mình nên hơi sợ.
Đứa con gái đứng đầu nắm lấy xích đu, lại còn đặt một chân lên xích đu nữa chứ.
“Cô muốn gì?”
“Hàn Y Nghiên! Cô hại nữ sinh trường Thuận Kim thê thảm rồi.”
“Nhưng tôi đâu biết nữ sinh trường Thuận Kim.” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ tôi lấy tư cách một người con gái nói chuyện với cô, đừng yêu đương gì với Bùi Kỷ Trung nữa. Trước đây mỗi ngày chúng tôi đều gặp Bùi Kỷ Trung, bây giờ thì hết rồi, chúng tôi muốn gặp anh ấy phải đến trường Thừa Nguyên, thật buồn cười. Còn cô thì ngày nào cũng được gặp anh ấy.”
“Tôi… tôi đâu có qua lại với Bùi Kỷ Trung.” Tôi nói.
“Không qua lại? Hừ. Đừng tưởng tụi này không biết nhé, hôm đó chẳng phải chính miệng cô đã bảo có qua lại với Bùi Kỷ Trung sao?” Cô ta quay đầu lại nhìn bọn con gái sau lưng: “Ta nói không sai chứ, cô ả còn muốn gạt chúng ta nữa. Đừng tưởng là tụi này không biết.”
Bọn con gái bên cạnh phụ họa thêm: “Trông nó thật thà thế kia mà lòng dạ xấu xa.”
“Còn nữa, đã cùng nhau đi xem ca nhạc, lại còn bảo không có gì.”
Bọn chúng chất vấn tôi. Nhưng tôi có thể nói gì đây?
Tôi không thể nói với chúng rằng, tôi bị Kim Ái Sa bắt buộc phải kết giao với Bùi Kỷ Trung. Làm sao tôi có thể giải thích đây?
“Lên tiếng đi, đừng tưởng không lến tiếng là bọn này sẽ tha đấy nhé.”
Tôi bị bọn họ bao vậy. Làm thế nào đây?
Chẳng biết Bùi Kỷ Trung đi đâu rồi, tôi nghĩ ngợi, nước mắt sắp rơi rồi, Bùi Kỷ Trung! Đều tại cậu cả, tôi chẳng muốn tham gia buổi tiệc quỷ quái này tí nào.
“Đừng tưởng cô lên tiếng là tôi sẽ tha cho cô nhé.” Giọng nói bên cạnh vang lên.
Là Bùi Kỷ Trung.
Vừa th
Trang: « 114151617
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Truyện teen, Yêu Đi Để Còn Chia Tay
* Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!
* Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)
* Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp
* Chị Quản Lý Dễ Thương
• Từ Khoá
Tags:

Truyện Teen Hay, Nụ Hôn Đầu Tiên

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON

Insane