gương. Chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình, khuôn mắt gầy đi trông thấy, tóc tai thì rối mù hết cả lên. Cô thở dài:- Không ổn rồi!Nói rồi cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm. Tuy là ở bệnh viện nhưng căn phòng này được trang bị rất tiện nghi và cảm giác thoải mái. Cô trút bỏ bộ áo bệnh nhận, bật vòi nước. Cô vô thức cất tiếng hát, bài hát mà giấc mơ ấy cô nghe được.Kiều Văn dụi đôi mắt của mình, anh bật dậy ngáp ngắn ngáp dài. Đưa tay ra sờ cái khoảng trống bên cạnh mình, anh bỗng giật mình:- Tử Tử... Hàn đâu rồi?Kiều Văn hít thật sâu và thở ra. Anh bỗng nghe thấy tiếng hát, tiếng nước róc rách làm anh thích thú. Anh bước dần đến nơi có tiếng hát đó. Đứng trước cửa nhà vệ sinh, Kiều Văn che miệng cười tủm tỉm.Chả biết vì sao Kiều Văn lại hướng ánh mắt của mình vào cái khe cửa mà Tử Hàn quên chưa đóng. Khuôn mặt anh đỏ bừng cả lên.*Vụt!*Mặt Tử Hàn cứng đờ còn mặt Kiều Văn thì đỏ lên. Anh quay mặt đi, giọng lắp bắp:- Ta…xin lỗi…Tử Hàn chả nói gì nhưng nàng lại buộc miệng cười, nàng ôm lấy anh từ đằng sau:- Kiều Văn ơi!! Kiều Văn có cảm nhận được cái gì không?- Có!! – Mặt anh hí hưởng hẳn lên – Ngực nàng đang chạm vào lưng ta!!!Kiều Văn phá lên cười, còn Tử Hàn thì véo má anh:- Vớ vẩn! Nghe thấy nhịp tim ta đang đập nhanh hơn không hả?- Phải cho ta chạm vào thì ta mới biết được chứ!Tử Hàn cười gian, kéo tay anh lôi lên giường, cô ẩn anh xuống giường:- Được thôi! Quá dễ…Tử Hàn trèo lên người anh, hất mái tóc đen ra phía sau. Cô cởi bỏ chiếc cúc áo đầu tiên rồi cái thứ hai… Ánh mắt Kiều Văn như ngây dại đi, nhìn chằm chằm vào đôi tay mềm mại của cô. Cô cúi xuống hôn lên đôi môi của anh… Hơi thở hai người dồn dập.*Cốc! Cốc! Cốc!*- Đến giờ kiểm tra sức khỏe rồi… Tử…! Xin lỗi hai người! Hai người cứ tiếp tục đi.Cô y tá đấy lên tiếng rồi chạy một mạch ra ngoài. Tử Hàn cắn chặt môi thở dài:- Tụt cả hứng!! Thôi không chơi nữa!- Ơ!! Đang vui mà!Kiều Văn bĩu môi, ôm lấy cô vào lòng không để cô chạy ra khỏi mình. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi hôn lên sống mũi cao…Tử Hàn vội ẩn anh ra, thở gấp:- Không phải ở đây chứ?- Ở đây thì sao?- Tôi thích lần đầu tiên ở đêm tân hôn cơ!Mặt Tử Hàn bỗng đỏ ửng lên. Khuôn mặt Kiều Văn bỗng đơ ra rồi anh ôm miệng cười:- Haha!! Ta chỉ định cảm nhận nhịp tim của ta và nàng thôi!Tử Hàn tròn mắt, đôi mắt xám của cô bỗng sáng rực lên:- Aaaaa! Anh lừa tôi!Tử Hàn hét lên rồi lao vào cấu véo anh. Tiếng cười rộn vang khắp căn phòng. Chưa bao giờ hai người thấy thoải mái như thế này.Sau một trận chiến gối “tùm bengg” thì Kiều Văn nhắm mắt vào ngủ còn Tử Hàn thì nằm bên thở gấp. Cô cứ tủm tỉm cười rồi quay sang ôm lấy anh, thì thầm vào tai anh:- Em yêu anh!Đúng lúc ấy, Kiều Văn bất chợt ôm lại cô, vùi mặt vào ngực cô:- Anh yêu em!Câu nói tuy đơn giản nhưng Tử Hàn thấy hạnh phúc vô cùng. Cô như cảm nhận được bến bờ của hạnh phúc. Cô mỉm cười, cốc lên đầu của anh:- Sến quá... ngủ đi!!!- Nàng thật là...!Kiều Văn bĩu môi rồi ôm chặt lấy cô mà ngủ. Hơi thở hai người như hòa vào một. Cô y tá đứng ngoài, ghé đôi mắt tò mò của mình vào rồi mỉm cười:- Tuy không sảy ra chuyện đó nhưng mà nhìn họ hạnh phúc chưa kìa!- Đúng rồi! Đáng yêu quá! Tôi chỉ mong chồng tôi tình cảm được như thế. – Một y tá khác cũng tủm tỉm cười- 40 rồi mà vẫn còn mong như thế! Khả năng ngoại tình rất cao!Giọng bác sĩ nghiêm trang nói làm hai cô y tá giật mình, họ cúi người đồng thanh nói:- Xin lỗi bác sĩ!- Đứng đó làm gì... đi làm việc đi! – Vị bác sĩ lắc đầu chắn nản- Vâng!Hai cái bóng đó lẽo đẽo rời khỏi căn phòng. Bác sĩ nhìn vào trong phòng rồi thở dài, mỉm cười:- Hoàng Lâm! Ông xem con gái ông lớn như thế rồi! Trở về đi chứ…Nói rồi, ông cũng bước ra đi, miệng mỉm cười như đã hoàn thành được một lời hứa cả cuộc đời mình. Tiến đến phòng lễ tân:- Phòng 095 cho xuất viện tối nay nhé!- Bác sĩ Luke! Ngài không định kiểm tra họ sao?- Họ khỏe rồi! Kiểm tra thì chỉ làm tốn thêm viện phí và thời gian của tôi thôi!Vị bác sĩ có tên Luke đó, mỉm cười. Một nụ cười mà ngài hiếm khi cho người khác thấy. Cô y tá đó thở dài:- Bác sĩ mới có 40 mà sao vẫn trẻ như vậy? Có thể cho tôi bí quyết được không?- Chỉ cần cô hạnh phúc vậy thôi!Luke mỉm cười, khuôn mặt điểm trai ấy sáng lên. Với độ tuổi 40, ông lại mang vẻ trẻ trung của tuổi 20 và ngài còn thành đạt trong cuộc sống này.Nhưng Luke với Hoàng Lâm là gì của nhau?- Chủ tịch! Có người muốn gặp chủ tịch!Một người đàn ông, mang trong mình dáng vẻ lạnh lùng đang hướng ánh mắt ra xa xa bỗng quay mặt nhìn người đang nói. Hoàng Lâm gật đầu hiền từ:- Mời vào!Cánh cửa bật mở, đứng trước Hoàng Lâm là bác sĩ Luke. Hoàng Lâm mỉm cười:- Con gái tôi sao rồi?- Ngốc nghếch y hệt mẹ nó! – Luke tiến lại gần và ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng – Con bé có vẻ rất hay đau đầu, lúc nào cũng phải có thuốc. Còn nữa… Sao đôi mắt đó lại có màu xám?Hoàng Lâm ngạc nhiên với câu hỏi về đôi mắt “sói” của con gái mình. Ông ngồi im lặng, chống hai tay suy ngẫm rồi ông lắc đầu:- Luke! Tôi sẽ phải đi xa một thời gian rất rất dài. Anh có thể bảo vệ con gái tôi chứ?- Vậy còn Tập đoàn Pffix này thì sao? – Luke nhăn mặt- Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát. Thời gian tôi đi có thể là mãi mãi nhưng… chuyện Tập đoàn tôi sẽ giao cho con trai lớn của tôi!Luke cứ như thể bị kích động. Người đàn ông trước mặt mình có con trai sao? Chủ tịch Tập đoàn Pffix nổi tiếng chỉ có duy nhất một đứa con gái là Tử Hàn mắt “sói”. Anh nghi ngờ hỏi ông:- Ông có con trai sao?- Tôi có! Trước khi Tập đoàn này thành đạt và nổi tiếng như thế này thì nó còn sống với tôi. Nó đang ở bên Mỹ học hành kinh doanh Tập đoàn Grdo nhỏ. Sau khi về đây nó sẽ xác nhập nốt vào Pffix.- Tôi hiểu rồi! Con gái của ông tôi sẽ lo!Luke đứng dậy, cúi người chào Hoàng Lâm. Anh tiến ra ngoài…~1 tháng sau~Mọi nơi truyền thông khác đang rộn tin“ Tập đoàn Pffix đã có chủ tịch khác. Chủ tịch Tập đoàn Grdo - Đinh Tùng đã thay chủ tịch Hoàng Lâm quản lý Pffix. Đây là một kế hoạch cho Sự phát triển thịnh vượn của Tập đoàn hay là....”Luke lắc đầu thở dài:- Ông ý làm thật sao?Luke nhìn cái dáng thiên thần của Hàn Nhi đang ngủ mà lòng anh ấm áp vô cùng. Luke hôn lên trán bé:- Hàn Nhi! Ta sẽ bảo vệ cháu!*Cạch!* Tiếng cửa phòng đóng lại. Ánh mắt xám ấy từ từ hé mở, cô khẽ xoa lên đầu mình. Khuôn mặt ngây ngô nhìn ra cửa, đôi môi chúm chím khẽ gọi:- Ba…. Sao lại là hôm nay?
Chương 15: Bước chân khỏi màu trắng!
Chap
15: Bước chân khỏi màu trắng!-
Được
xuất viện rồi!!! – Tử Hàn vươn vai, hét lên. Khuôn mặt cô rạng ngời hẳn lên.Kiều
Văn thì ngược lại, khuôn mặt thì hẩm hiu, anh thở dài:-
Sau
4 ngày bất tỉnh nhân sự thì nàng có vẻ cười nhiều hơn rồi đó!-
Tôi
sắp thuộc về anh mà anh không vui sao? – Tử Hàn quay lại, cười híp mắt khá đáng
yêu.Khuôn
mặt đang xị xuống của Kiều Văn bỗng sáng bừng cả lên:-
Ý
nàng là…-
Chúng
mình kết hôn! Tử
Hàn chạy lại, ôm lấy anh. Dáng vẻ của cô nhí nhảnh khiến người qua đường phải
phì cười. Cơ mặt Kiều Văn dãn ra, anh không ôm chầm lấy cô như những gì anh đã
từng tưởng mà anh gì chặt lấy đôi vai nhỏ của cô, hôn lên trán cô:-
Nương
tử à! Ta yêu nàng!*Tách!!*
- Đẹp
quá! Như ảnh cưới luôn rồi!Một
giọng nói quen thuộc vang lên khiến hai người nhìn lại. Họ mỉm cười:-
Bảo
Yến!!!-
Chào
mừng hai người hai người ra viện!!-
Cảm
ơn em!! – Tử Hàn mỉm cười – Bao giờ bọn chị kết hôn, chị sẽ mời em đầu tiên
luôn đó!Bảo
Yến mỉm cười, vừa đi họ vừa kể những câu chuyện sau 1 tuần nằm viện của họ. Cảm
giác thoát khỏi bước từng trắng xóa với mùi thuốc nồng nặng cuối cùng cũng làm
cho trái tim Tử Hàn rung động trước con người kia. Một vị Thái Tử trẻ con thật
sự rất thú vị.-
Mấy
ngày qua! Nam Hoàng thì lúc nào cũng trong trạng thái ủ rũ. Còn Triệu Vy thì đã
không làm ở nhà chị nữa. Cô ấy qua Mỹ với mẹ cô rồi. – Bảo Yến thở dài-
Khổ
thân Triệu Vy!! – Kiều Văn thở dài – 15 tuổi mà phải làm người hầu!-
Cô
ấy được Nam Hoàng cử đến – Giọng Tử Hàn vang lên – Kì lạ! Sao lại để con gái
mình làm người hầu cho người khác?-
Hắn
ta muốn theo dõi động thái của Tử Hàn thôi! – Giọng nói của Hiểu Lâm vang lên
khiến cả bọn hãi hùng giật mình. Mặt Hiểu Lâm đơ ra, cúi gập người xin lỗi!-
Mà
Hiểu Lâm nói cũng đúng! Nhưng sao phải làm như thế?Kiều
Văn ngớ người, mặt ngây thơ hỏi mọi người. Hiểu Lâm ngẫm nghĩ một lúc rồi mới
lên tiếng:-
Chắc
là do yêu! Tình yêu người ta thường mù quán mà…Bỗng
Bảo Yến dừng, không bước tiếp nữa. Cô ngửng mặt lên trên rồi thở dài:-
Vậy
tôi… quá mù quán rồi!-
Không
đến mức đó chứ! Mà thôi… đến nhà tôi ăn tối nhé mọi người!Tử
Hàn mỉm cười. Cô tung tăng chạy về nhà. Mở cửa
căn biệt thự quen thuộc. Nơi đây có vẻ vẫn rạng ngời như có người ở. Tử Hàn bước
vào phòng bếp vươn vai:-
Hôm
nay mọi người muốn ăn gì nào?Tử
Hàn cầm cái chảo, quay ngược lại bỗng…*Bốp!!*Kiều
Văn nước mắt ngắn nước mắt dài cứ thút thít từ nãy đến giờ. Chốc chốc anh lại
kêu lên đau. Mặt Tử Hàn tối sầm lại. Cô nhẹ nhàng quấn băng vết thương vừa rồi:-
Có
nhất thiết phải đi sát tôi như vậy không?-
Bảo
vệ nương tử của ta là nhất!-
Chả
biết ai bảo vệ ai đâu!Tử
Hàn cốc nhẹ lên chỗ đau của anh, anh nhăn mặt, tay ôm lấy chỗ đau. Còn Bảo Yến
ngồi cầm cốc nước, mặt cứ cười cười. Nhưng lúc này có ai đang để ý, đôi mắt sầu
não của Hiểu Lâm. Anh như đoán trước được... việc chả lành…*Sau
bữa ăn*- Cảm
ơn chị về bữa ăn nhé! Em về đây!Bảo
Yến ôm chầm lấy Tử Hàn mà hôn vào má cô. Kiều Văn ngạc nhiên, rồi dần tức giận:-
Sao
lại hôn nương tử ta như thế hả?-
À
à… Kiều Văn ghen à? Chả ai dám cướp Tử Hàn từ tay anh nữa đâu.-
Vẫn
phải quản thúc! Lo lắm!Mặt
Kiều Văn ra vẻ sầu não khiến Tử Hàn buộc miệng tủm tỉm cười. Nàng ôm chầm lấy
anh, đặt lên má anh một nụ hôn. Mặt Kiều Văn bỗng đỏ bừng lên, anh gãi đầu:-
Hì
hì! Hai người về đi chứ! Ta với Tử Hàn đang bận thể hiện tình cảm.-
Trời
đất! Anh đuổi khách thế hả? Hư à nha!Tử
Hàn véo má anh làm anh đau điếng. Bảo Yến bỗng lên tiếng:-
Hai
anh chị cứ tiếp tục đi… Em về đây!Nói
rồi Bảo Yến ẩn hai người vào trong nhà, cô đóng cánh cửa lại, mặt mỉm cười gian
tà. Hiểu Lâm thở dài:-
Tiểu
thư… người không sao chứ?-
Tôi
không sao! Họ thật hạnh phúc!Bỗng
đôi mắt ấy xụp xuống, hàn nước mắt rơi xuống. Hiểu Lâm tiết đến chỗ cô, ôm lấy
cô vào lòng mình, anh thì thầm vào tai:-
Không
được khóc! Người đã hứa với tôi là người không…-
Đúng!
– Tiếng nấc nghẹn của Bảo Yến vang lên – Tôi không khóc! Tôi phải mạnh mẽ…-
….Hiểu
Lâm không nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy cô. Anh ngăn những tiếng nấc nghẹn của
cô. Khuôn mặt mệt mỏi của Bảo Yến làm Hiểu Lâm đau lòng. Đến khi cô không còn nấc
lên nữa thì anh mới dám tiến đến, bế cô lên và mang về nhà. Lúc
này Tử Hàn đã nghe thấy hết, cô thở dài:-
Hóa
ra… Hiểu Lâm yêu Bảo Yến… Nhưng họ…-
Nàng
bắt đầu quan tâm đến cô bé đó rồi nha!!-
Dùng
sao thì lâu mới có bạn mà!Tử
Hàn vươn vai nhìn đồng hồ, cô cười:-
Thôi
tối nay Kiều Văn phải ngủ một mình rồi! Tủi thân không ta?-
Há?!
– Mặt anh đơ ra – Sao phải ngủ một mình?-
Hôm
nay tôi phải hoàn thành dự án khoa học á!Kiều
Văn túm lấy tay cô, nhõng nhẽo:-
Không
chịu đâu!-
Sao
anh kìa vậy! Mai tôi phải qua Viện Khoa Học, vậy nên đừng làm phiền tôi!Mặt
anh xị xuống, nũng nịu:-
Hix!
Cô đơn chắc quen rồi!Tử
Hàn thở dài, lắc đầu. Cô chạy lấy ôm Kiều Văn rồi hôn lên trán anh:-
Có
thời gian tôi sẽ bù sau nhé! Em yêu anh!Mặt
Kiều Văn bỗng đỏ bừng lên. Anh ngoan ngoãn đi vào trong rồi lại thò đầu ra:-
Ngủ
ngon nhé Tử Hàn! Yêu em!Tử
Hàn mỉm cười rồi quay đầu vào căn phòng của mình. Cô ngồi xuống chiếc ghế b