The Soda Pop
WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi & nhật kí hoàng vy

y cứ ở yên đấy đi rồi tao mở.
Khoảng 2’ sau thì mình nghe thấy tiếng cạch cửa. Nhìn xuống sân thì xe Vi đã dựng gọn gàng ở góc sân. Hoảng hồn, phải lao vào đóng cửa trước khi Vi vào phòng. Mình đẩy cửa chạy thẳng vào. Thằng Học thì ngồi rung đùi ở giường, Lực lủi thủi đi vào bàn học mình ngồi. Vì thì đứng tròn mắt ở cửa phòng. Mình thì… đóng băng luôn.
Tay Vi cầm túi bóng nặng, bên trong có 4 cốc chè bưởi. Em mặc quần jean và áo phông trắng in hình cô gái tóc dài quay ngang. Tóc Vi dài hơn trước nhiều quá. Hình như một năm rồi Vi không hề cắt tóc thì phải. Vi nhìn mình từ đầu xuống đến chân. Tất cả im lặng khoảng một phút!
Cuối cùng thì Vi cười ầm lên. Em phải dựa vào cửa phòng mà cười . Mình tự nhiên bối rối quá, đứng gãi đầu. Mình chẳng biết nói gì với em. Với cả em cứ cười mãi. Mình mặc quần đùi nhiều rồi, cười gì mà cười.
- Vi làm sao thế?
- Nhìn Hoàng buồn cười quá!
- Anh có gì mà buồn cười.
- Hoàng đi soi gương đi. =))
Mình tiến đến chỗ Vi. Em ngưng cười, bụm miệng nhìn mình. Mặt em đỏ ửng lên.
- Vi cười anh à?
- Ơ… Vâng…
Mình đứng gần Vi hơn. Nhớ em khủng khiếp. Vi xinh quá! Vi lớn hơn nhiều quá. Khác trước bao nhiêu. Con gái đi học Đại học khác nhiều đến thế này à. Vi không cười nữa, cứ lúng túng đứng nhìn mình. Mình đưa hai tay nắm chặt lấy vai Vi. 0
- Vi còn cười anh nữa không?
- Dạ!
- Dạ gì?
- Nhưng nhìn Hoàng buồn cười lắm!
- Buồn cười gì?
- Ai cắt tóc cho Hoàng đấy?
Lúc đấy mình mới nhớ ra thảm cảnh của mình, vội phi vào nhà tắm. hic. Giá như có thể vẽ được cho mọi người thấy quả đầu đấy của mình. Chỗ thấp chỗ cao chỗ ra chỗ vào như rừng cây sau cơn bão. Nham nhở như cục xương chó gặm. Mình chạy ra đạp cho thằng Học một phát. Thằng chó. Sao nó lại cạo cho mình quả tóc nhìn như điên thế này.
Vi lại cười. Có lẽ là Vi hết giận mình rồi. Nếu không sao em lại mua chè đến thăm mình. Lại nhớ đến chè. Thằng Học đã cầm cốc chè ăn nhồm nhoàm và nhìn mình với ánh mắt chiến thắng. Lực thì cứ ngồi cười. Mình quay sang Vi, em chỉ biết đứng nhìn mình, chưa biết phải làm gì do bất ngờ trước những người bạn và người yêu sau hơn 1 năm không gặp. Mình vò vò quả đầu mới trong đau khổ. Xong rồi chẳng hiểu vì sao lại dũng cảm thế, mình nắm tay Vi, kéo vào nhà tắm cho khuất mắt Lực và Học. Mình ôm Vi trong lòng, ôm thật chặt, cho thỏa nhớ mong, cho thỏa đau đớn giận hờn. Em gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, như đã đợi cái ôm này từ rất lâu rồi. Tay Vi chờn vờn sau lưng mình, tóc Vi phảng phất mùi thơm như kẹo, ấm nóng dưới cằm mình. Mình ước gì thời gian có thể trôi chậm lại, để mình ôm Vi được lâu hơn nữa, xóa đi những lỗi lầm giữa hai đứa, để tình yêu lại quay trở về, trọn vẹn, tinh khôi như ngày mới yêu.

Chap 19.
Lần đầu tiên mình ôm em, là bao giờ nhỉ? Mình chẳng còn nhớ nữa. Là khi em bị bố đánh ngất ở chân cầu thang, hay là khi ôm em nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của căn phòng có hai khung cửa sổ rèm ren vàng ở Đà Nẵng? Đã từ rất lâu rồi. Thời gian chất chồng những kỉ niệm. Đã vô tình quên đi một vài mảng ký ức cùng em trải qua. Giờ đây, khi em mỏng manh và yếu ớt gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, quá khứ mới đổ về tấp nập.
- Hoàng định ôm em đến bao giờ thế?
- Đến khi tắt thở!
Mình nói thật lòng, chỉ muốn đứng ôm em như vậy, không muốn buông ra, sợ rằng chỉ cần xa cách một chút thôi, những lỗi lầm và tổn thương giữa cả hai lại sẵn sàng chia cách. Tấm gương trước mặt phản chiếu cho mình thấy một hình ảnh rất …kỳ dị. Một thằng cởi trần, mặc quần đùi hoa, tóc tai lởm chởm, mặt mũi ngu ngu, đứng ôm một cô gái mà nhìn hình dáng phía sau cũng thừa biết rằng cô ấy rất xinh đẹp. Nom như một con quỷ sắp ăn thịt thiên thần.
- Thế còn các bạn ngoài kia?
- Kệ nó, cho chúng nó ăn chè!
Vi ngẩng lên để nhìn mình. Mình xấu hổ với bộ tóc mới nên ấn đầu em vào ngực ôm chặt, em lại chui ra khỏi tay mình ngồi ngẩng lên nhìn. Vi nhìn thẳng vào mắt mình cười hiền hiền. Tim mình đập rộn ràng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải nói gì.
- Em đợi lâu lắm rồi! – Giọng Vi trùng xuống…
- Đợi gì cơ?
- Đợi anh về…
Nước mắt mình cứ thế tràn ra giàn giụa, nhưng tay bận ôm Vi chẳng thể lau đi được. Phải làm gì khi có người ngày ngày mong đợi mình về, mà mình lại làm người ta tổn thương nhiều đến thế, lại dành cho người ta những lời nói sỉ nhục nặng nề như thế. Muốn nói lời xin lỗi mà không thể nào thốt ra được. Mình không hề nghĩ rằng có những lúc khóc lại dễ dàng đến vậy.
- Hoàng định ăn vạ em đấy à?
Vừa nói Vi vừa với tay lên lau lau má cho mình. Được thể mình càng nức nở. Dở hết chỗ nói. Nhưng thực sự tim mình rất đau, cứ thắt lại như người ta vắt quần áo. Thà Vi cứ đập cho mình một trận, tát cho mình mấy cái, đạp cho mình không đứng dậy được, rồi chửi mắng mình ầm ỹ lên còn hơn. Đằng này…
- Anh xin lỗi. Anh sai rồi... - Mình ngập ngừng nói lời xin lỗi, không cần biết đã muộn hay chưa. Nước mắt mình rơi trong sự im lặng dài dằng dặc của Vi.
- ...
- Anh đã biết thế nào là hoảng hốt khi mất em. Anh biết thế nào là hụt hẫng khi tuột tay đánh rơi mất một nửa của mình. Vi đừng đi đâu nữa nhé. Vi từng nói nếu không có anh Vi sẽ chẳng sống được mà.
- Em đây mà. Em đứng ở đây rồi. Em có đi đâu đâu
- Vi nói dối. Vi thương anh ốm nên mới đến đúng không? Khi anh khỏe lại Vi sẽ biến mất
- Hoàng hâm. Thôi em thương, nín đi. Em mua chè sang cho rồi kìa.
Mình khóc hu hu luôn:
- Òa. Đó là thằng Học nhắn cho Vi đấy!
- Hả?
- Sáng anh ngủ, nó nhắn cho Vi đòi ăn chè.
- Trời ơi em lại tưởng Hoàng. Thế thôi em về đây.
Mình kéo Vi lại, giả bộ khóc to hơn, cứ gào ầm trong nhà vệ sinh:
- Vi hết giận anh rồi đúng không? Thề cho anh nghe đi
- Không, bỏ em ra ngay.
- Không bỏ. Sao lại phải bỏ?
- Nếu bạn Học không nhắn thì Hoàng sẽ không bao giờ nhắn tin cho em trước đúng không?
- Không phải đâu, anh đã soạn rất nhiều tin nhắn nhưng không dám gửi. Không tin Vi cứ xem hòm thư nháp của anh mà xem.
- Không thèm!
- Đừng đi mà. Người ơi tim anh nhói đau.
- Ha ha Hoàng đừng có giở trò.
Mình định thơm lên má Vi thì thằng Học từ đâu nhảy xổ vào, mặt hốt hoảng:
- Cái gì đấy Hoàng?
- Cái gì là cái gì? Tự nhiên mày nhảy vào đây hỏi cái gì là sao?
- Nghe mày hét ghê quá, như chọc tiết lợn. Ghê chết cả lên.
- Ờ… Thì…
- Mà làm sao mày khóc thế kia?
- Đâu, tao bị Vi hắt nước vào mặt.
- Chả hiểu hai đứa làm gì lâu thế. Ra ăn chè. Tan hết cả đá rồi.
- Ừ.
Vi xấu hổ quá chạy ra trước mình, mình và thằng Học rửa mặt mũi rồi ra. Trước khi bước ra khỏi nhà tắm, Học nó vẫn còn kịp hỏi mình: "Thế hôn nhau chưa?". Thằng này hình như bị cuồng hôn cmnr ("._.).
Buổi chiều hôm ấy mình vui lắm. Dù những cơn đau đầu của trận ốm một lúc lại hành hạ mình, nhưng có là gì đâu. Khi những thứ cứ tưởng đã đánh mất lại đột nhiên tìm lại được. Mình cười ngoác cả miệng với những câu chuyện của thằng Học, những cử chỉ nghịch ngợm của Vi, đôi khi lại lặng khi nghe thằng Lực tâm sự. Chiều nhạt nhòa nắng, vắng gió, mình lịm đi lúc nào không hay. Có lẽ do mệt quá, những tháng ngày đã qua có biết bao ghập ghềnh. Bước hụt, vấp, rồi lại vấp. Trong giấc mơ mình vẫn nhìn thấy Vi cười. Nụ cười ấy có lẽ đã ghim thật chặt trong trái tim dễ hoảng sợ của mình, để bất kì lúc nào, mơ hay tỉnh, cũng chỉ nhìn thấy nó.
Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên mình nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Vi. Em ngồi ngay cạnh mình, tay xoa xoa trán mình và hỏi:
- Hoàng có mệt không?
- Có, anh mệt lắm!
- Hoàng muốn ăn gì em mua?
- Không muốn ăn gì.
- Người Hoàng nóng quá. Lại sốt rồi thì phải.
- Thế giờ anh muốn ăn gì đều được đúng không?
- Ừ Hoàng nói đi để em đi mua
- Ăn má!
Vi tát nhẹ mình, lườm lườm. Còn mình thì ngó nghiêng xem hai thằng bạn đang ngủ có say không rồi kéo Vi xuống và thơm vào má em. Bị bất ngờ nên mặt Vi đỏ bừng lên. Còn mình thì cười tít mắt lại. Mình cứ dụi dụi đầu vào bụng em làm nũng, còn em thì vừa vuốt tóc mình vừa cười. Bình yên là khi tìm lại được một nửa mảnh ghép của cuộc đời, để không còn thấy lạc lõng, không còn thấy cô đơn, không còn đớn đau hay sợ hãi. Biết đâu mai này sẽ ra sao? Thôi thì khoảnh khắc hiện tại được yêu đã là hạnh phúc. Vi ngồi cho mình gối lên đùi em hai tiếng nên chân em chuột rút đau nhăn mặt. Mình vội ngồi bật dậy nắn chân cho em rồi kê gối kéo em nằm xuống cùng mình. Vi vẫn bé nhỏ như một con mèo.
- Nhỏ Vi này! Tui ôm nhỏ được hông?
- Ủa Hoàng lại bị gì vậy?
- Hi, anh nhớ lại ngày xưa đó mà.
- Ngày nào?
- Ngày con nhỏ vô duyên kê ghế ra ban công nhổ lông nách rồi phi sang tát hàng xóm đó.
- Hoàng vô duyên, Hoàng cư xử kì cục vậy còn không xấu hổ lại trêu em nữa
- Cái đứa phơi nách giữa thanh niên bạch nhật mới phải xấu hổ sao bắt anh xấu hổ?
- Hôm đó mất điện >"<
- Thì Vi ngồi trong nhà soi đèn pin mà nhổ chứ sao?
- aaaaaa. Thì bây giờ phải gánh chịu hậu quả rồi thấy chưa?
- Hậu quả gì?
- Là cả đời phải yêu một thằng khùng đó?
- Nói ai khùng?
- Người yêu em khùng! Được hôn?
- Được hôn à? Hôn luôn!
Mình ghé mặt xuống tìm má Vi, còn em thì cứ chúi chặt mặt vào ngực không cho mình thơm. Vừa n&
Trang: « 1234567 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Ai giả vờ nói thích tớ đi Tớ đồng ý liền
* Anh Hết Yêu Anh Rồi, Hết Yêu Anh Rồi.!
* Anh không cần em nguyên vẹn, chỉ cần em lành lặn
* Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!
* Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!
• Từ Khoá
Tags:

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi & nhật kí hoàng vy

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON