bày vẻ biểu tình chịukhông nổi, dùng sức áp chế tư vị hơi chua trong lòng. Chẳng lẽ ánh mắt củanhững phụ nữ kia không có địa phương nhìn sao?
Lam Vũ Đường mím chặt môi, trong mắt hiện lên một chútphức tạp, kéo cô đi hướng quầy bar, “Đi uống một chén đi!” Say rồi cái gì đềukhông cần suy nghĩ.
“Anh uống thì được rồi, tôi tìm mỹ nữ khiêu vũ.” Côkhông muốn uống rượu khiến cho người nhà lo lắng nữa.
“Không được.” Lam Vũ Đường kéo người muốn thoát chạy,cứng rắn đem một ly rượu cocktail nhét vào trong tay cô. Anh cực kỳ yêu bộ dángsay rượu của Lâu Bộ Hiên, cho nên mới muốn chuốc rượu anh, nhưng bọn họ đều làđàn ông a! Ai, đầu óc anh nhất định có vấn đề .
“Được rồi, chỉ một ly này nha. Cha mẹ đại nhân cólệnh, tôi phải hộ tống hai mỹ nữ về nhà bình an, nếu uống rượu say, tôi sẽ vôcùng thê thảm.” Cô đáng thương nói, muốn lôi ra lương tâm của người nào đó.
“Được, chỉ một ly.” Lam Vũ Đường không thể từ chối Lâunhị thiếu “Điềm đạm đáng yêu” như vậy, đành phải buông tha cho ý niệm chuốcrượu anh trong đầu.
Nhưng Lâu Bộ Vũ tuy rằng thành công thoát đi quầy bar,lại bất hạnh bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, đành phải một khúc rồi mộtkhúc cùng nhảy với người ta. Trong lòng cô thầm than trời cao không có mắt, mặttrời mặt trăng không ánh sáng, hận này giống như nước sông cuồn cuộn chảy, liênmiên không dứt.
“Lâu nhị thiếu đáng thương.” Lam Vũ Đường ở xa nâng lyrượu tự nói. Anh thật sự bội phục thông minh tài trí của mình, trốn ở chỗ nàyhóng mát, rất thích ý. Đột nhiên một cỗ cảm giác vô lực thâm trầm chiếm lấythần kinh của anh, không muốn thừa nhận, nhưng anh hình như thật sự đã yêu mộtngười đàn ông, mà sự thật đã định khiến cho tim của anh chua xót không ngừng,đêm nay anh cần thật nhiều cồn đến gây tê mình.
Nhàm chán, thật nhàm chán.
Lâu Bộ Vũ mặc áo sơ mi trắng, quần bò, lại lấy khănlụa buộc lên tóc dài phiêu dật, giống một cô hồn dã quỷ rãnh rỗi dạo quanh ởđầu đường Đài Bắc.
Khi nhàm chán thật khó chịu, sớm biết phải cùng chị cảđến nước Đức nói chuyện làm ăn, tội gì ở lại để cho mình mốc meo.
Nhưng nếu đi ra ngoài, dạo vòng vòng các công ty báchhóa, cũng không phải không hay, dù sao tiền trong thẻ vàng nhiều như vậy, xa xỉmột chút, coi như xúc tiến nền kinh tế xã hội phát triển. Trong lòng nghĩ đếnđây, cô liền nghênh ngang đi vào một công ty bách hóa.
Ừ, nơi này bán đồ cũng không tồi, khó trách các phụ nữthích dạo công ty bách hóa. Nha, sao cô lại quên mình vốn cũng là phụ nữ? Đềudo cô giả đàn ông quá lâu. Quên đi, dù sao là nam hay là nữ cũng không có gì,hiện tại cô chỉ cần có chuyện làm là được.
Dạo dạo, cô dạo đến quầy bán đồ trang điểm. Huh, Lâuthị ra, không mua, hơn nữa cô cũng không cần.
Rồi đến quầy trang sức xem. Bông tai, lại càng khôngcần rồi, cô ngay cả lỗ tai đều không có, mua rất lãng phí.
Vòng cổ còn miễn cưỡng có thể nhận, đúng rồi, bông taicó thể, mua cho em gái nha, sao cô lại quên.
Vì thế cô chọn một đôi bông tai tinh xảo thanh lịch,hai cái vòng cổ óng ánh chói mắt, chất liệu gỗ tiếp theo thứ tự là thủy tinh vàkim cương.
Giá trị thật cao! Đối với cô mà nói, chỉ thế này thôiđã gọi là đồ mua sắm điên cuồng rồi.
Bên kia, Lam Vũ Đường vừa ra thang máy có chút kinhngạc bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, bóng lưng rất quen thuộc. Cô, cô quay đầurồi, dĩ nhiên là Bộ Hiên! Xem mặt trăm phần trăm là Lâu Bộ Hiên, nhưng… Bộ Hiênlà nam, đối phương lại là nữ nha! Trong lòng đang nhận định mình yêu đàn ôngđột nhiên loạn cả lên, giống bị người hạ lời nguyền đi về phía mỹ nhân đứng ởtrước quầy chuyên doanh [quầychuyên bán một loại hàng hoá">.
Sẽ có kỳ tích xảy ra sao? Anh hi vọng có.
Xuất phát từ tập tính của người luyện võ, Lâu Bộ Vũlập tức biết có người đứng ở phía sau mình, trực giác nói cho cô biết hình nhưlà người quen.
“Bộ Hiên.” Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai cô.
Là anh! Lâu Bộ Vũ lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi,chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Tiên sinh, anh đang gọi tôiphải không? Tôi quen anh sao?”
Đối mặt cùng một gương mặt, nghe câu hỏi xa lạ của cô,Lam Vũ Đường giật mình sửng sốt, “Thật xin lỗi, ngoại hình cô rất giống mộtngười bạn của tôi…” Trong lời nói của anh khó nén mất mát. Cô là nữ, dù saocũng không phải Bộ Hiên, nhưng tại sao lại giống đến như thế?
“Tổng Giám đốc, cần phải đi.” Trợ lý phía sau ghé vàolỗ tai anh nhắc nhở.
“Uh.” Nhưng anh vẫn nhìn cô gái trước mắt sững sờ, nỗithất vọng to lớn dâng lên trong lòng.
“Chị hai.” Một giọng nữ mềm mại truyền đến.
Xong đời, Bộ Yên đáng chết. Lâu Bộ Vũ thầm mắng ởtrong lòng, đồng thời rất nhanh bị người ôm lấy từ phía sau, người này đúng làem gái út thân ái nhất của cô. Cô cũng thật biết chọn thời điểm xuất hiện, cáinày sẽ không lộ chân tướng chứ? Cô cảm thấy Lam Vũ Đường giống như có thể nhìnthấu cô, cảm giác rất không thoải mái.
“Bộ Yên, cô ta… Là chị hai cô?” Anh cứng họng ấp únghỏi, đầu cứng ngắc một lát.
Lâu Bộ Yên nhìn thấy đàn ông trước mặt thì mỉm cười,“Đúng vậy, chị hai tôi, cùng với anh hai tôi là một cặp sinh đôi mà, thế nào?Giống không. Cô luôn luôn xuất quỷ nhập thần rất ít khi nhìn thấy người, lầnnày trở về sẽ ở lại một thời gian… ” Cô líu ríu nói một đống lớn.
Lâu Bộ Vũ trừng mắt nhìn, giả bộ giật mình nói: “Thìra anh coi tôi là anh ấy, khó trách.”
“Wow, chị, vòng cổ thật đẹp, là tặng cho mỹ nhân là emphải không!” Lâu Bộ Yên đã động thủ kiểm tra cái túi trong tay chị hai, vừanhìn thấy trang sức này liền biết là tặng cho mình, bởi vì chị hai chưa bao giờdùng.
“Trời ạ, em khiêm tốn một chút cũng không được sao?Thua ở em luôn.” Lâu Bộ Vũ đem bao lớn bao nhỏ trên tay toàn bộ đưa cho cô,thoải mái nhún vai một cái, nở một nụ cười, “Tốt lắm, đồ đã đưa cho em, chị điđây, Vũ Đường, tạm biệt!” Tay khôngmà đến, tay không mà quay về, duy nhất có biến hóa chỉ là số trong thẻ vàng,thật sự là thoải mái khoái trá quá.
Bọn họ thật đúng là anh em sinh đôi, ngay cả động tácnhỏ đều giống nhau, Lam Vũ Đường suy nghĩ xuất thần.
“Tổng Giám đốc.” Trợ lý lại lên tiếng một lần nữa,muốn triệu hồi hồn phách rời thân thể của ông chủ.
Lâu Bộ Vũ đang muốn rời đi thì thấy bộ dáng này củaanh, liền dừng bước, “Ha la, tiên sinh, anh có nhà không? Nhân viên của anhđang chiêu hồn đó!” Bản tính nghịch ngợm của cô lại hiện ra.
Lam Vũ Đường lấy lại tinh thần, nghe thấy lời trêuchọc của cô thì bật cười. Cô và Bộ Hiên đều một giọng, quả nhiên là anh em sinhđôi. Cô tên là gì?”
“Lâu Bộ Vũ.” Cô thẳng tanh không e dè nói.
Lam Vũ Đường nhìn cô, không tự chủ được hỏi: “Muốn tôiđưa cô đi không?” Làm sao bây giờ? Đầu óc của anh giống như một chút cũng khôngbị mình khống chế.
“Cám ơn hảo ý của anh, nhưng không cần. Em gái, chạylấy người.” Vẻ mặt cô sung sướng lôi kéo em gái mình bước đi, không cho anh cơhội tiếp xúc gì, dù sao để lộ thì không tốt lắm.
Lam Vũ Đường cười lắc đầu, anh lại có cảm giác sai lầmlà Bộ Hiên đang ngay bên cạnh, thật sự là kỳ quái.
Điện thoại trong đại sảnh Lâu gia lại vang lên mộtlần, Hà quản gia vội vàng xông lại nghe điện thoại.
“Hà quản gia sao? Tôi là Lam Vũ Đường.” Đầu bên kiađiện thoại lại truyền đến thanh âm quen thuộc.
Hà quản gia ở trong lòng thở dài trước một hơi, mớibất đắc dĩ nói: “Lam tiên sinh, nhị tiểu thư vẫn không có ở nhà.” Nhị tiểu thưthật sự bận quá rồi, ai có thể bắt được cô đây.
“Lại không có nhà sao…” Giọng điệu chất vấn của Lam VũĐường không dấu nỗi mất mát.
“Hi, Hà quản gia, con đã về.” Cửa đột nhiên truyền đếntiếng nói thanh thúy của Lâu Bộ Vũ.
“Lam tiên sinh, nhị tiểu thư đã về.” Hà quản gia nhanhchóng nói với điện thoại. Vị tiên sinh này thật là bám riết không tha, dạo gầnđây mỗi ngày đều gọi điện thoại tìm nhị tiểu thư.
“Hà quản gia, tìm con sao?” Lâu Bộ Vũ đi đến điệnthoại.
Hà quản gia vội vàng đem điện thoại giao cho cô,“Đúng vậy, là Lam tiên sinh, mỗi ngày anh ta đều gọi điện thoại.” Bất luận mộtvị đàn ông nào muốn theo đuổi nhị tiểu thư đều cần chúc phúc thật lớn, khôngphải nói nhị tiểu thư không tốt, mà là cô thật sự rất không giống người thường.
Lâu Bộ Vũ bĩu môi, cố ý xem nhẹ vẻ mờ ám trên mặt Hàquản gia, tiếp nhận phone: “Lam tiên sinh phải không?” Tên vương bát đản này,ăn no, vốn đã quấn quít lấy cô khi giả nam trang, hiện tại lại quấn cô khi mặcnữ trang, đáng tiếc Bộ Hiên đã ra nước ngoài công tác, bằng không kêu anh che.
“Là tôi, cô cũng thật khó tìm.” Vị Lâu nhị tiểu thưnày thật giống lời nói của em gái, xuất quỷ nhập thần rất khó tìm. Nhưng từ saukhi gặp qua cô ở công ty bách hóa, anh thật sự kềm nén không được khát vọngmuốn gặp lại cô trong lòng.
Lâu Bộ Vũ nhìn trời đảo cặp mắt trắng dã, tức giậnnói: “Tìm tôi làm gì? Tôi lại không có làm việc, anh đợi anh của tôi trở về rồilại gọi điện thoại đến được không?” Cô quả thật hối hận muốn chết, vì sao khôngcùng chị cả đi Đức bàn chuyện làm ăn, nếu không sao phải ở đây ứng phó với cáikẹo da trâu này.
Ai! Từng bước sai, từng bước sai.
Lam Vũ Đường ở đầu bên kia mỉm cười, “Tôi tìm cô,không liên quan đến chuyện làm ăn.” Xem ra tính tình của cô không được tốt,động một chút là tức giận.
Lâu Bộ Vũ nhịn xuống xúc động rống người, nhẫn nạiphát cáu nói: “Có chuyện gì đáng giá Lam Tổng Giám đốc không ngại phiền toáigọi điện thoại đến?” Quấy rầy tôi! Ba chữ sau cô ngậm trong miệng không nói ra.
“Tiểu thư, không cần hung dữ như vậy.” Hà quản gialuôn luôn ở bên cạnh nghe lén nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ. Nhị tiểuthư cũng thật là, khó được có đàn ông theo đuổi, vì sao luôn tỏ ra hung dữ? Còntiếp tục như vậy, thật sự sẽ không ai thèm lấy.
Lâu Bộ Vũ che ống nói, hướng Hà quản gia cười ngọtngào, “Làm ơn, Hà quản gia, mời đi làm việc, để mình con xử lý là được rồi.”
Hà quản gia yêu thương vươn tay nhéo nhéo gương mặtnịnh nọt của cô, cười xoay người, “Có người theo đuổi thì phải nắm lấy nha.”
Lâu Bộ Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa té xỉu. Có ngườitheo đuổi? Ai muốn theo đuổi ai đây? Bỗng dưng, cô hiểu hàm ý trong lời nói củaHà quản gia, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác khó nói lên lời lại xa lạ,trong lòng hơi nhảy nhót lại mang một ít ngượng ngùng.
“Cũng không có chuyện gì” Lam Vũ Đường vô cùng cẩnthận cách dùng từ của mình.
Người sắp bất tỉnh vừa nghe, lập tức rống lên, “Khôngcó việc gì? Anh ăn no rỗi việc sao!” Gọi điện thoại rất vui vẻ sao?
Lam Vũ Đường vội vàng dời điện thoại. Wow! Lâu nhịtiểu thư này thật lớn giọng, muốn hại anh biến thành kẻ điếc sao? Gượng cườilắc đầu, đưa tới gần phone, anh mở miệng lần nữa, “Tôi muốn mời cô ăn cơm.” Côchẳng lẽ không thể chờ anh nói xong rồi mới phát hỏa sao?
“Không rảnh!” Lâu Bộ Vũ tức giận cúp điện thoại, thởphì phì chạy lên lầu. Cô bận rộn làm việc, làm gì còn thời gian ăn cơm. Tên anhtrai chết tiệt kia, nếu không ai thèm lấy cô, nhất định do anh làm hại.
Đọc tiếp: Vợ Yêu Thích Tán Gái – Chương 3
Vào lúc sáng sớm không khí đặc biệt tươi mát và yêntĩnh, Lâu Hải Thần im lặng ngồi ở phòng ăn xem báo sớm, thuận tiện chờ ba côcon gái xuống lầu ăn cơm, huh, thiếu một người, bởi vì đứa con trai cổ quái vừavề nước luôn luôn tránh ở bên trong tháp ngà không chịu dễ dàng hiện thân.
“Ba, chào buổi sáng.” Vẫn như bình thường, Lâu Bộ Vũtrượt cầu thang xuống, động tác rất quen thuộc.
“Uh, mau ăn cơm.” Lâu Hải Thần thản nhiên nói, giả bộvô sự liếc nhìn tờ báo trong tay, trong lòng thì thầm nghĩ, sao lời dạo đầukhông có vẻ quá mức hay cố ý gì hết vậy?
“Bây giờ con phải đến công ty, giữa trưa sẽ không trởvề, buổi tối gặp lại.” Cô cười hì hì nói, không một chút đứng đắn, vui vẻ cầmlấy dao nĩa chuẩn bị dùng bữa sáng.
Lâu Hải Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái, thử hỏi: “BộVũ, gần đây tam công tử Lam thị qua lại rất thân với con sao?”
“Đều là anh em, có vấn đề gì?” Dừng động tác ăn cơmlại, cô phòng bị nhìn về phía ba già. Kẻ già dối trá này lại muốn tính kế gì?
Lâu Hải Thần thầm than trong lòng, lại vùi đầu vào báochí. Quên đi, con cháu tự có phúc con cháu, ông cần gì mò mẫm quan tâm. Chỉ làđứa con gái thứ hai không tốt này, thật sự làm cho người ta đau đầu, có ai chịuhi s