ờng,mình ăn xong rồi,mình lên phòng đây-nói xong Tr.Anh cuốn quýt chạy lên lầu.
Anh 2,mặt anh cũng đỏ kìa,ê anh không fải cũng bị bệnh như Tr.Anh chứ,em phải tránh xa 2 người mới được-H.Anh nhích ghế.
Ơ-Thanh ngơ ngác khi bóng hồng chạy đi.
Ê,ê anh không sao chớ,ê-H.Anh quơ quơ trước mặt Thanh.Thanh bỏ đi lên lầu như cái xác không hồn.
Ya a a a,hay thật.
.
.
.
Phòng Tr.Anh
Ây ya,thật là sao mặt cứ đỏ tim cứ đập thình thịch thế này,phải làm sao đây, AAAA,lên google xem nào
5’s sau
*cạch cạch*
Nè,sao không có chứ.google mà không có luôn sao,hứ-Tr.Anh nhìn giận dữ vào cái apple trước mặt.Ánh mắt có thể xuyên thủng màn hình(Au:chém tí thou keke~)
.
.
.
Trong khi đó phòng H.Thanh
Hihihihi
Hahahaha
Hihíhíhí
-Thanh đang cười ngu khi nhớ đến những hành động của Tr.Anh.
Hey ya,nếu anh không có được em anh không phải là H.Thanh-nụ cười nhếch mép.
.
.
.
Màn đêm buông xuống,có ai hay biết chuyện gì sẽ xảy ra
7h tại lớp đặc biệt
Hey,Tr.Anh-Ngân vỗ vai Tr.Anh
AAAAAA-Tr.Anh giật bắn người.
Nè,cậu sao thế,thẫn thờ hòai thế???
Hông hông sao.
ừmm.
Mà Phúc đâu,để cục vàng ở đây thế-Tr.Anh châm chọc.
Chưa chưa vô-Ngân đỏ mặt ứ họng trước câu nói đùa.
Hey,2 cô nương đang làm rì đó-H.Anh bay vào.
Đó là chuyện của tui với Tr.Anh,không phải chuyện của ông-Ngân liếc xéo.
Ai da,Phúc dạy vợ hư rồi,tí phải xử nó mới được-Vương bước đến.
Này,này Phúc không dễ bị mí người ăn hiếp đâu nhé-Nhân mơ màng.
Vâng,Phúc của cô lúc nào mà chẳng là super hero-Hiếu nói.
Hero hay zero còn chưa biết à nha-H.Anh tiếp.
3 cái người này,tui đi mét Phúc của tôi-Ngân phừng lửa.
Chuyện gì thế mọi người,ơ Ngân em sao thế-Phúc mở của bước vào.
Hức hức-Ngân chuyển 360o thành ngoan hiền.
Ơ,Ngân Ngân à-Phúc chạy đến.
Ơ-cả bọn cũng ngạc nhiên trước thái độ của Ngân.
Reng reng reng,tíeng chuông vào học vang lên,ai về chỗ nấy.
Tr.Anh nãy giờ vẫn không nói gì,trông ngóng ngòai của sổ,sốt ruột.
Sao hôm nay cậu ta không đi học rõ ràng vẫn bình thường mà.-Tr.Anh sốt ruột đan tay vào nhau.
.
.
.
Canteen
.
.
.
Tr.Anh cậu không sao thật chứ,nhìn cậu cứ như người mất hồn ấy-Ngân lo lắng.
Ưmm,không sao đâu-Tr.Anh xua tay.
mamamara marara
jejejebal hajimara
bwabwabwara bwara
nae nuneul barabwa
kajimara kajima, neoneun nal tteonaji mara
jakku eodil jakku tto ganeun cheok
hajimara hajima, geureon mal jom hajimara
mame eobtneun mal ttak jeobeo jiwo biwo
*Tr.Anh mở điện thọai*
H.Thanh: tan học lên sân thượng gặp mình.
Tr.Anh: để làm gì
H.Thanh: bảo lên thì lên,không thắc mắc.
Tr.Anh: ừm
Hey,chuyện gì thế???
Không có gì đâu.
Này,Tr.Anh dạo này cậu có vẻ mờ ám gớm nhỉ-Vương chọc.
Đâu đâu có.
Còn không,nhìn mấy ngày nay cũng đủ biết-Hiếu ném cái nhìn về phía Tr.Anh.
Này,sao mọi người chọc vào Tr.Anh không thế,ăn đi kìa-H.Anh giải vây.
.
.
.
Reng reng reng
Về thôi,đã quá đi-H.Anh nhảy sung sướng.
Về đâu,về quán bar hay về nhà-Hiếu hỏi vẻ mặt ngây thơ
Hahahahaha~-Vương cười sặc sụa.
Cái đám nhóc này,dám chọc anh mày huh-H.Anh xấn tới.
Các cậu về trước,mình cần phải đi đây một chút-Tr.Anh xácg balo lên vai.
ừmm-cả bọn đồng thanh.đều có chung suy nghĩ quả là thật khó hiểu.
Sân thượng
Tr.anh vừa đặt chân đến nấc thang cuối thì đã thấy H.Thanh mặc đồ vest đen,áo sơmi trắng,cùng 1 cành hoa trên túi thật handsome tay cầm bó hoa bong bóng.tay còn lại cầm 1 cái hộp màu đỏ.nhìn xuống thì thấy 1 cái bàn sang trọng với rượu vang,và trái cây theo phong cách Chau Âu.Xung quanh bàn ăn là các ngọn nến xếp thành hình trái tim.Vì quá bất ngờ,Tr.Anh không biết từ lúc nào Thanh đã nắm tay Tr.Anh vào trong.Thanh quỳ xuống,nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và nói:
Làm bạn gái của anh nhé.-Thanh nói thật nhẹ nhàng.
Ơ ơ-Tr.Anh bàng hòang,chưa hiuểu cái mô tê rì0
Thanh vẫn kiên nhẫn chờ đợi,thời gian và tất cả mọi thứ như dừng lại.
E e em,đồng đồng ý-Tr.Anh e thẹn.
Anh đã chờ câu này hơn 10 năm rồi đấy-ThANh mừng rõ,mở chiếc hợp màu đỏ đeo vào tay Tr.Anh.
Rồi Thanh nắm tay Tr.Anh đến bàn ăn ngồi.
Bỗng từ đâu,1 dàn nhạc đến đàn nhạc bài hát Mary U của Super Junior làm không khí trở nên lạng mạn hơn bao giờ hết.Tr.Anh ngạc nhiên rồi sung sướng đến muốn khóc.Phải cô cũng chờ ngày này lâu lắm rồi,từ ngày cô đi sang Anh cô chưa 1 ngày nào quên cậu bé áy,cô mong cô sẽ gặp lại cậu bé,và cô và cậu ấy sẽ viết nên 1 câu chuyện cổ tích tuyệt vời.
Buổi tiệc riêng của 2 người kết thúc tốt đẹp.
.
.
.
Dinh thự 10h đêm
.
.
.
Ây,sao giờ này cậu củ và cô Tr.Anh mới về ạ-ông quản gia già gập người 90o.
Đó là chuyện của tôi.
Vâng ạ,vậy cậu chủ và cô Tr.Anh nghỉ sớm mai còn đi học.
ừm,tôi biết rồi.
p/s: vì Tr.Anh chỉ là quản gia riêng nên ông già kia vẫn còn ở trong dinh thự.
.
Phòng Tr.Anh
*bịch*thân người Tr.Anh cùng cái cặp rơi xuống cái giường king size.cô xoay xoay chiếc nhẫn,nhìn ngắm và tấm tắc.
Aaaa,đẹp thật á nha,không biết mua ở đâu mà đẹp thế nhỉ.
Tả sơ chiếc nhẫn như sau,chiếc nhẫn đính hình kim cương,trong hình kim cương đó là vô số kim cương li ti nhiều màu khác,nhìn sẽ là màu xanh sapphire nhưng khi để dưới nắng sẽ thấy như 7 sắc cầu vồng(Au: mình chém ra bão luôn rồi).chiếc nhẫn được làm bằng vàng trắng.
Ngắm 1 hồi,Tr.Anh lăn quay ra ngủ.(Au: axax)
.
.
.
Phòng Thanh
Đúng là không uổng công hôm nay chuẩn bị mọi thứ ây ya,nhìn mặt em ấy hạnh phúc làm sao,mình cũng thấy mãn nguyện.
Rồi lăn ra ngủ(Au: ôi thật bó foot)
.
.
.
Tại trường
.
.
.
Thanh nắm tay Tr.Anh đứng giữa trường cầm mirô thông báo.
Từ ngày hôm nay,Phạm Trúc Anh sẽ là bạn gái của Nguyễn Hòang Thanh,ai dám ức hiếp hay làm gì đắc tội đến cô ấy thì coi như đang đắc tội lớn với gia đình họ Nguyễn rồi đấy.
Cả đám bọn H.Anh bước đến vỗ tay.Rồi tòan trường đám con trai cùng đám con gái dù tiếc hùi hụi vẫn vỗ tay chúc mừng vì họ biết,2 người ấy thật hòan hảo.
Reng reng reng,tiếng chuông reo lên tòan trường lại trở về yên ắng.
Lớp đặc biệt
2 người giấu kĩ thiệt nha,chẳng cho ai biết gì cả,mà cả tui chung nhà mà cũng không biết lun-H.Anh ném giấy qua Tr.Anh.
Ơ,tưởng cậu biết rồi chứ-Tr.Anh ném lại.
Không nói nữa,tí về bao ăn đê ê ê ê-H.Anh ném qua.
ờ ờ,biết rồi.
Dưới bàn Thanh cũng như thế,Ngân tra hỏi Thanh đủ điều.
Êy ya,thật là phiền phức đó nha,sao cậu hỏi mãi thế-Thanh cáu.
Thì thì không hỏi nữa-Ngân quay mặt.
Reng reng reng
Canteen
Bạn đang đọc truyện tại [ truyen.choang321.pro "> - thân mến!
Ê,2 người kia mau thành thật khai báo,"iu" bao lâu rồi,
-cả đám đi vòng vòng tra khảo.
Tr.Anh thì nép vào người Thanh sợ hãi,Thanh được thế ôm eo0
Thanh đứng lên dõng dạc,giờ muốn gì NÓI
Kh khô không gì hết-cả đám tự nhiên biến thành thỏ đế.
Tr.Anh thầm ngưỡng mộ người đang ngồi kế bên.
Này,ít nhất thì cũng phải bao người ta đi ăn hay gì đó chứ,2 người không keo đến mức đó chứ-H.Anh nhắm mắt đưa ………..mịeng phản kháng.
ừm ừm,được ròi,mọi người cứ bình tĩnh-Tr.Anh nhẹ nhàng.
Reng reng reng
Bài luận của các em đã hòan... thành xong,các em sẽ có thời gian nghỉ ngơi 2 tuần.-bà cô thông báo.
OH YEAH,ĐƯỢC NGHỈ HỌC-lớp ồn ào hẳn lên.
.
.
.
Reng reng reng
Quán coffee beans
Hehe,tự nhiên nay ăn không cần trả tiền sướng thiệt-Hiếu vỗ tay.
Chứ sao,lại được đại thiếu gia nhà họ Nguyễn bao nữa mới ghê chứ-Vương chọt.
Vậy thì hôm nay phải ăn nhiều để không đại thiếu gia buồn-Phúc lên tiếng.
Hehe,hum ny mình không khách khí rồi-Ngân phụ họa.
Mọi người ăntự nhiên đi-Tr.Anh nhẹ nhàng.
Buổi ăn diễn ra nhẹ nhàng……….
7h tại dinh thự
Sau khi đi ăn xong,Thanh và Tr.Anh ra sân sau bàn về buổi hẹn hò tên "14 ngày hạnh phúc của 2 người".
7h sáng
Trích từ suy nghĩ của Tr.Anh:
Hôm nay,cậu ấy dẫn tôi đi biển,hình như biển này tên là Mũi Né,woa biển đẹp thật.Vừa ra đến nơi tôi đã chạy lên đồi cát hóng gió,thật là mát mẻ.Oa,tuyệt quá điiiiiii!!!!
Đang mãi mê ngắm mọi thứ thì Thanh đã đứng phía sau và ôm chầm lấy cô cùng thưởng thức cảnh đẹp.Ngắm mãi mê,2người cất đồ sau đó xuống biển tắm.Dù mới 16t nhưng Thanh lại có cơ bụng 6 múi tuyệt vời(Au: chém thou keke~).Còn Tr.Anh khi mặc bikini làm tôn lên vóc dáng ngọc ngà.
Oa,đẹp quá đi-Tr.Anh chạy ra biển.
Thanh chỉ cười xòa trước cô bé này.Sẵn tay trời đẹp cô và Thanh chụp vài ảnh kỉ niệm.Tắm hả hê,cuối cùng hòang hôn cũng buông xuống thành phố biển.Thưởng thức các món ăn đặc sản của Mũi Né,Tr.Anh lại càng bị cuốn hút bởi thành phố biển quá tuyệt vời.
Ăn xong,Thanh dẫn cô ra biển ngắm biển buổi tối,những ánh sao lung linh huyền dịu,gió biển mát rượi,từng con sóng vỗ ào ạt vào bờ.xa xa có vài ngọn đồi nhấp nhô.Tr.Anh nằm trong vòng tay Thanh cảm nhận hạnh phúc êm đềm trôi.Cô ước gì thời gian như ngừng lại để cô ngắm Thanh như thế này thôi,mái tóc bay theo gió,khuôn mặt hòan hảo,vóc dáng cân đối.Thanh quả là hòang tử.Cô cười thầm trước suy nghĩ của mình.
Thôi,tối rồi về khách sạn nghỉ đi-Thanh nói.
ừm.
.
.
.
Phòng Thanh
Thanh cầm album ảnh hồi sáng nhìn và mỉm cười.Nét ngây thơ của cô làm anh ngây ngất.Cô thật hòan hảo trong mắt anh,dù đôi khi cô còn vụng về nhưng không sao,anh đã bị cô thôi miên bởi vẻ đẹp mất rồi(Au