Ring ring
WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Truyện Teen - Không sợ làm em hư

ô thường kể cho Doãn Trạch Vũ một số chuyện lý thúxảy ra ở bệnh viện, cũng đùa đến khuôn mặt này của anh như là quanh năm đóngbăng một nụ cười nhẹ, mà Doãn Trạch Vũ cũng có thể chống gậy bước đi.

Mức độ lành lại của xương bắp chân rất tốt, tin rằngrất nhanh liền bình phục.” Trong phòng khám khoa chỉnh hình, bác sĩ trưởng nhìntấm X quang, mỉm cười nói với Doãn Trạch Vũ.

Tầm mắt của Doãn Trạch Vũ bay tới bên ngoài cửa sổphòng khám, một đám tiểu y tá đang trùng trùng vây quanh lấy Đường Gia Nghê, cômặt mày hớn hở bị kẹp ở giữa, khóe miệng của anh vô tình cũng bị nét mặt tươicười của cô dẫn tới một nụ cười dịu dàng.

Mấy phút sau…

“Tiểu y tá nói cái gì với cô, cười đến mức vui vẻnhư vậy?” Lúc cô dìu anh đi đến cổng bệnh viện, Doãn Trạch Vũ tò mò hỏi.

“Không nói cho anh biết!” Đường Gia Nghê thần bíxoay mặt qua phía bên kia.

“Nếu như cô không nói cho tôi biết, tôi liền khiếu nạicô với viện trưởng.” Doãn Trạch Vũ đe dọa nói.

“Anh!” Đường Gia Nghê nhìn anh, tức điên người làmra vẻ muốn dạy bảo anh, nhưng trong nháy mắt mặt liền biến sắc, “Cẩn thận xe!”

Cô đưa tay ôm anh đẩy trở về, cô cũng nặng nề mà ngãvào trên người của anh, mà chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.

“Té có bị thương hay không?” Cô đứng lên lo lắngnhìn kỹ cánh tay của anh, khuỷu tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thành một nắm.

“Tôi không sao.” Anh vươn tay vặn ấn đường của cô mộtcái, cười nhẹ, chẳng qua là chiếc xe kia không có ý tốt lại chưa gây án được, đểcho anh ghi ở trong lòng rồi.

“Có muốn trở lại kiểm tra một lần nữa hay không?” Côkhông yên tâm hỏi.

“Tôi muốn lại đến một lần nữa… Trong nháy mắt đócô nặng nề áp về phía của tôi.” Doãn Trạch Vũ cười xấu xa với cô.

“Anh…” Đường Gia Nghê đỏ mặt.

Nhìn cô đỏ bừng mặt, trong lòng Doãn Trạch Vũ có mộtdòng nước ấm chảy ra, có lẽ thời khắc mấu chốt dùng sinh mạng đến bảo vệ ngườianh, chỉ có một mình cô.

“Chờ một chút muốn đến chỗ nào?” Anh nhẹ nhàng véokhuôn mặt vẫn đang đỏ ửng chưa phai của cô một cái, hưng trí bừng bừng hỏi.

“Muốn về nhà.” Trực giác của cô nói cho cô biết, anhở bên ngoài rất nguy hiểm, dường như có người muốn gây bất lợi với anh, nhưngcô lại không biết những nguy hiểm này sẽ theo tới nơi nào.

“Không phải là cô thích nhất nơi náo nhiệt sao? Hômnay tôi thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô.” Doãn Trạch Vũ được cô dìu đỡ đi vềphía buồng xe.

“Tôi không muốn đi.” Cô mở ra cửa xe cho anh, dìuanh lên xe.

“Nhìn cô ngày ngày đều mặc quần áo y tá, chúng ta liềnđến công ty bách hóa gần đây, mua cho cô vài bộ quần áo thay đổi thôi.”

Doãn Trạch Vũ trực tiếp bảo tài xế lái đến công tybách hóa, hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Đường Gia Nghê ngồi ở bênh cạnh anh, ngưỡng mặt lênquay mặt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng nở rộ một nụ cười,nhưng cô lại vĩnh viễn đoán không ra tâm tư của anh. Lúc thì anh thô bạo, lúcthì dịu dàng, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, nhưng cô biết, anhđối với cô là thân thiện, thế là đủ.

Trong công ty bách hóa tất cả đều là nhãn hiệu quầnáo có tiếng lại xa xỉ, cô đi theo phía sau Doãn Trạch Vũ, dạo chơi ở trong biểnquần áo và trang sức.

Cô không phải là con của một gia đình giàu có, chonên cuộc sống luôn luôn là mộc mạc, nhưng Doãn Trạch Vũ anh luôn luôn chết sĩdiện trước những vẻ đẹp tuyệt vời này, nghi ngờ anh tàn tật nặng trước mặt pháinữ, chống gậy mang cô đến nơi này mua quần áo, cô có thể tưởng tượng ra nếu nhưcô không phối hợp sẽ có hậu quả thế nào.

Mặc dù thời gian hai tháng này, cô đều là mặc quầnáo y tá, giờ phút này ở trong cửa hàng nhận lấy ánh mắt khác thường chungquanh, cô cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng, cô vẫn không muốn để cho anh tốnkém.

“Này… Quần áo ở đây không thích hợp với tôi, khôngbằng đưa tôi về nhà lấy vài món đi.” Đường Gia Nghê đứng ở bên cạnh anh khe khẽkéo một góc áo của anh nhỏ giọng nói.

“Cũng đã đến đây cô còn do dự cái gì?” Doãn Trạch Vũchống gậy, chuyên tâm lựa chọn quần áo cho cô, hoàn toàn không hiểu nổi cáikhác thường của người phụ nữ này.

“Nhưng để cho anh tốn kém là không tốt…”

“Đừng nhắc tới tiền có được hay không? Nếu không thìcái màu hồng này, có vẻ thích hợp với hình tượng vui tươi của cô…” Doãn TrạchVũ cầm lấy một chiếc váy màu hồng dễ thương.

“Nhưng…” Đường Gia Nghê còn chưa nói hết lời, trướcmắt cũng sáng lên, tầm mắt của cô lướt qua mấy quầy chuyên doanh, nhìn thấy bạntrai Đoạn Minh ngày nhớ đêm mong của cô.

Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Trong đầu của ĐườngGia Nghê nổi lên mấy dấu chấm hỏi, nhưng bất ngờ cùng vui sướng nhìn thấy anh,để cho cô bỏ rơi không để ý tới Doãn Trạch Vũ đang vì cô tỉ mỉ chọn quần áo,tinh nghịch len lén đến gần bạn trai của cô…

“Hắc!” Cô ở sau lưng Đoạn Minh che miệng cười trộm mộtlát, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ bả vai của anh ta.

Mà ý thức được đường Gia Nghê đi xa Doãn Trạch Vũ ngẩngđầu mù mờ nhìn chung quanh, cuối cùng xoay người thì nhìn thấy cô… Còn có mộtngười đàn ông khác.

Nhưng ánh mắt sắc nhọn của anh vẫn nhìn ra được vẻ mặtcủa người đàn ông đó có chút không ổn, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đóđang kinh ngạc nhìn Đường Gia Nghê, sau đó dường như vô thức nhìn về phía sau củamình một cái, anh có điều ngộ ra, người đàn ông đó, không chỉ là một người.

Tiểu y tá đáng thương, có lẽ sắp đối mặt với một sựthực không hy vọng đối mặt, nghĩ như vậy, Doãn Trạch Vũ chống gậy từng bước mộtbước đi về phía của cô…

“Cô ấy là ai?”

Đường Gia Nghê vốn tràn đầy vui vẻ nụ cười trên mặttừng chút một ngưng tụ, hai tháng, anh ta biến mất lâu như thế, lúc xuất hiện,lại cho cô “bất ngờ” lớn như vậy!

“Đây… Là công ty của anh… Đồng nghiệp.” ĐoạnMinh nói chuyện ấp a ấp úng, cố che giấu, nhìn thấy vẻ mặt người con gái bên cạnhanh trầm xuống, lại thêm vào một câu xin lỗi, lại không biết là nói với ai.

“Các người ở cùng nhau đã bao lâu?” Đường Gia Nghêtoàn thân run rẩy, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào anh ta, miệng cũng làmột câu hỏi lạnh như băng, người sáng suốt cũng nhìn ra được, hai người trước mặtlà một đôi tình nhân.

“Chúng tôi ở cùng nhau ba tháng.” Cô kia đi lên phíatrước kéo cánh tay của Đoạn Minh, vênh váo tự đắc nói.

“Tại sao phải gạt tôi?” Đường Gia Nghê nóng nảy đỏ mắt,nhưng cũng nghẹn ngào đặt câu hỏi, thời gian này, hầu như là cô khổ tâm tạo dựngtình yêu, cô là một người một lòng với người, không đến cuối cùng cô cũng sẽkhông buông tay, cô cho rằng Đoạn Minh sẽ là nơi cuối cùng của cô, lại không biếtchỉ là cô cho rằng.

Cô khó khăn dùng ánh mắt bị thương của cô, liếc nhìnDoãn Trạch Vũ cách đó không xa một cái, sau đó trở lại phía trước mặt của ĐoạnMinh, mà ánh mắt này của cô là làm cho người ta thương tiếc, rơi ở trong mắtDoãn Trạch Vũ chỉ cách đó một chút.

“Gia Nghê, thật xin lỗi…” Đoạn Minh biết rõ mình đãkhông có lời nào để nói, chỉ có nói xin lỗi.

“Tôi không cần lời xin lỗi của anh!” Đường Gia Nghêbịt lỗ tai, “Tại sao… Tôi đối với anh tốt như vậy, tại sao…”

“Gia Nghê, chúng ta thực sự không hợp…”

“Nếu không hợp, ba tháng trước, nên nói cho tôi biết!Anh biết không, suốt thời gian qua, tôi lo lắng biết bao, khó khăn biết bao…Bất kể anh chọn ai, tôi tôn trọng anh, nhưng anh không nên phản bội tôi, cái loạimùi vị này rất khó chịu… “ Đường Gia Nghê khóc không thành tiếng.

Một đầu là tiểu y tá không ngừng lau nước mắt, một đầukhác là cặp cánh tay của một đôi tình nhân, thu hút người đi đường xung quanhghé mắt.

“Gia nghê, có thể đổi nơi nói chuyện hay không,không nên ở chỗ này…”

“Tôi cũng không để ý, anh còn muốn như thế nào nữa?Nếu như anh không thích tôi thì nói thẳng, lén lén lút lút như thế coi là cáigì? Song, tôi không quan tâm!” Đường Gia Nghê cố kiềm chế bản thân, muốn lập tứcrời đi, nhưng lại cảm thấy hai chân giống như đổ chì, mỗi bước khó khăn.

“Gia Nghê, em hãy nghe anh nói… “ Đoạn Minh vươntay muốn đi giữ chặt Đường Gia Nghê, Đường Gia Nghê bất lực lui về phía sau haibước, lúc này, một bóng dáng che ở giữa hai người.

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Doãn Trạch Vũ, đang gắtgao nhìn chằm chằm Đoạn Minh, mà cánh tay kia của anh ta, lại nắm giữ cổ tay củaĐường Gia Nghê.

“Anh phải cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng thỏađáng cùng một tiếng trịnh trọng nói xin lỗi.

“Anh là ai?” Đoạn Minh nhìn người đàn ông khí chất bấtphàm trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Đường Gia Nghê.

“Anh không cần hỏi tôi là ai, anh chỉ cần cho cô ấymột câu trả lời thỏa đáng.” Doãn Trạch Vũ nở một nụ cười lạnh trên khóe môi,“Đương nhiên, anh có thể từ chối, nhưng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, thìkhông phải là anh hay là tôi có thể đoán được.”

“Chuyện của tôi và cô ấy mắc mớ gì tới anh?” Tronglúc điện quang hỏa thạch0, mùi thuốc súng ở giữa hai người càng nồng đậm hơn.

0 Điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắnngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa.

“Chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi!” Doãn TrạchVũ vươn tay kéo Đường Gia Nghê vào trong ngực, cánh tay cường tráng ôm chặt eocủa cô, mặc dù chống gậy, nhưng không thua chút khí thế nào.

Cả người Đường Gia Nghê yếu ớt tựa vào trong lònganh, có tia ấm áp, có tia nương nhờ, không còn cảm giác bất lực của một ngườicô độc.

“Được, Đường Gia Nghê, cô bắt cá hai tay trước tráilại là kẻ xấu cáo trạng trước!” Đoạn Minh nhìn một màn mập mờ trước mắt cực kỳtức giận, lại vô liêm sỉ chỉ trích.

“Tôi không có…” Đường Gia Nghê muốn làm sáng tỏ sựthực, mà đầu ngón tay của Doãn Trạch Vũ đặt nhẹ ở trên làn môi của cô, cô từ từngưỡng mặt lên để nhìn anh, ánh mắt dịu dàng của anh ngăn cô tiếp tục giảithích.

“Nếu như anh không cần cô ấy, tôi đây cần, nhưng hiệntại cô ấy rất đau lòng, tôi muốn anh nhận lỗi với cô ấy.” Doãn Trạch Vũ ngẩng đầu,ngông cuồng nói.

“Một người tàn phế như anh có tư cách gì quản chuyệncủa chúng tôi?”

Mặc dù Đoạn Minh bắt cá hai tay, nhưng nhìn ĐườngGia Nghê dẫu sao vẫn còn tồn một tia lưu luyến, huống hồ ở trước mặt của anh,còn có một người đàn ông khí thế bất phàm, hiển nhiên anh muốn tranh ít khẩukhí này.

“Được! Tôi đây cũng không cần sáo với anh.” Doãn TrạchVũ cấp cho Đoạn Minh một cái ánh mắt cảnh cáo, ôm lấy Đường Gia Nghê xoay ngườirời đi.

Doãn Trạch Vũ dìu cô rời khỏi công ty bách hóa, đi đếntrước xe.

“Cô không sao chứ?” Cuối cùng Doãn Trạch Vũ cũngbuông lỏng cô ra, cô như một linh hồn xuất khiếu0, hai mắt vô thần mà đi,cùng ngày thường tưởng như hai người.

0 Linh hồn xuất khiếu: nghĩa là thoát hồn, linh hồnrời khỏi cơ thể.

“Tôi không sao…” Hai mắt cô nhìn anh, hơi thở nhưmột loại nhả tơ nói, nước mắt tràn mi mà ra.

“Đồ ngốc!” Anh đột nhiên một hồi đau lòng, lại lần nữakéo cô vào trong lòng.

“Sao anh ta có thể đối với tôi như vậy?” Cả khuôn mặtcủa cô chôn vùi ở trước ngực anh, uất ức mà khóc lớn, “Có phải tôi làm chưa đủtốt… Có phải tôi luôn tăng ca, anh ta mất hứng? Hay là…”

“Đồ ngốc, không cần ôm hết trách nhiệm lên ngườimình, tôi nói cô rất tốt, là anh ta không xứng với cô! Đừng khổ sở, chúng ta vềnhà.”

Tài xế thấy thế sớm đã mở cửa xe, hầu ở một bên.

“Cô xem cô, ngày thường hi hi ha ha, cũng như khôngchịu để tâm, vừa khóc lên nước mắt cũng đã có thể làm cho thành phố này trởthành khu vực gặp nạn nặng nhất, cô vẫn không muốn để lại cho mọi người một conđường sống sao?” Hiếm thấy Doãn Trạch Vũ nhẫn nại mà an ủi cô.

Tài xế nhịn không được nghi hoặc nhìn Doãn Trạch Vũlại nhìn.

“Phụt!” Cô nhịn không được nín khóc mỉm cười.

“Nhìn thế này mới tốt nha.”

Đường Gia Nghê không giống như các cô gái thất tìnhkhác, cô có thể nhanh chóng khôi phục cảm xúc của mình, sau đó toàn thân tậptrung tinh thần vào công việc, chỉ là đối với Doãn Trạch Vũ, tình cảm của cô giốngnhư là có một điều thay đổi, đối với anh có tình cảm tốt đẹp không cách nào nóirõ.

Có thể là trải qua mối tình không vui này, đúng lúcnhận được giải vây của anh, cho nên có b

Trang: « 12345615 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Nonstop - Phiên Bản Víp - Vol 29 - 2014 Bay Mất Xác
* Hai bao tải của một người mẹ khiến cả trại giam bật khóc
* [b]Truyện Teen - Vợ À... Em Thật Ngốc[/b]
* Truyện Cô Gái Câm Trong Ngôi Nhà Hoang
* Truyện Ngắn - Cậu Béo Tớ Gầy Thích Nhau Làm Sao
• Từ Khoá
Tags:

Truyện Teen - Không sợ làm em hư

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON