Linh nhanh chóng bắt máy giọng ngái ngủ.
- Alô! Ai...?
Chưa để Linh nói hết câu hắn vội cướp lời.
- Linh! Thư có ở chỗ cậu ko?
- Ko co! Nó chưa về nhà sao.
- Cậu biết Thư đi đâu à?
Đầu dây bên kia Linh ngập ngừng.
- À! Ừm! Chắc h này nó đang ngồi khóc ở ngã tư đường X đó.
Hắn hét lên trong điện thoại.
- Cái gì? Sao h này cậu ta lại ở đó?
Linh im lặng hắn gắt như ra lệnh.
- Nói đi chứ! Cậu biết được những gì thì làm ơn nói ra đi.
Linh trần trừ 1 lúc. Hắn kiên nhẫn chờ đợi và cuối cùng Linh cũng lên tiếng kể hết cái kí ức mang tên Quân cho hắn nghe. Rằng họ là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lang thang kiếm miếng cơm manh áo từ khi còn nhỏ và rằng trong 1 ngày sương mù lạnh buốt Quân đã bỏ nó đi trong 1 vụ tai nạn thảm khốc. Hắn nghe! Đúng hắn đã cố gắng để không bị kích động nhưng rồi chiếc điện thoại cũng dần dần tuột khỏi tay hắn rơi xuống đất vỡ vụn. Hắn xoay người bỏ chạy tìm nó. Chiếc xe lao với vận tốc điên cuồng như đang cố rút ngắn khoảng cách giữa nó và hắn. Cuối cùng cũng đến! Thư của hắn kia rồi! Nó vẫn ngồi đó úp khuôn mặt và đầu gối. Hắn tiến lại gần cởi áo khoác phủ lên người Thư. Nó ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt ướt đẫm nước mà chẳng nói được gì. Hắn đưa đôi bàn tay ra.
- Đi thôi! Hãy nắm lấy tay tôi! Tôi sẽ chỉ cho cậu hạnh phúc. Ở đây cậu sẽ mãi mãi ko thể tìm thấy hp đâu.
Thêm 1 lần nữa nó ngạc nhiên.
Ngày 25 - 10 câu nói ấy. Thật sự ko thể tin người sẽ nắm tay nó đi nốt chặng đường phía trước lại là hắn. Nó đưa tay ra nắm lấy đôi tay hắn và cùng nhau đi đến cái nơi mà hắn bảo nó đã chôn dấu hp ở đó.
Bạn pít nơi đó là nơi nào ko?
Chương 9: Làm người yêu tôi nhé!! ~ Có hôn ko thi bảo?
Hắn nắm tay nó leo lên đỉnh ngọn đồi lộng gió, nó thắc mắc.
- Sao cậu lại đưa tôi tới đây?
Hắn hướng mắt về phía xa.
- Bởi vì tôi thấy cậu hp mỗi khi lên đây. Có phải cậu đã cất dấu hp ở đây ko?
Nó im lặng như muốn lé tránh toàn bộ câu hỏi. Hắn lại mạn phép đặt lên môi nó 1 nụ hôn ngọt ngào. Lần này nó ko cưỡng lại mà phối hợp ăn ý với hắn. Nụ hôn nồng nàn vương chút sương khuya. Hắn hôn xong rồi lại kéo nó vào lòng xiết thật chặt như thể sợ vỡ mộng.
- Bỏ tôi ra đi đau quá!
Hắn càng xiết chặt hơn.
- Ko buông! Tôi phải phạt em vì giám để tôi yêu đơn phương em 1 thời gian.
- Hứ! Ai mướn?
- Trái tim tôi mướn. Làm người yêu tôi nhé!
Nó đẩy hắn ra khiến hắn có chút hụt hẫng. Đôi mắt hắn nói cho nó biết hắn buồn thế nào. Theo phản xa của 1 trái tim lạc lối hắn lùi lại dành cho nó 1 khoảng cách an toàn. Nhưng thật bất ngờ nó chủ động chạy đến tặng hắn 1 nụ hôn còn nồng nàn hơn cả lúc nãy làm hắn phải mất vài giây để ổn định lại. Chưa kịp thoát khỏi cú sock này thì nó lại cười và nói.
- Người ta đồng ý mà! Sao chưa gì đã bỏ chạy vậy?
Hắn rất đỗi xung sướng nhưng vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Hắn cũng ngây thơ lắm! Lấy tay véo má mình 1 cái rõ đau làm nó phải bật cười rồi lại quay sang nó.
- Đây là thật hay là mơ.
Nó nín cười.
- Là thật! Được chưa.
Hắn vẫn ngơ ngác đưa tay sờ lên môi cười mỉm hp.
- Vậy nói em yêu anh đi!
Nó ngượng chín mặt chỉ biết cúi đâu ngắm những ngón chân nghịch ngợm dưới lền cỏ. Thấy nó im lặng hắn chạy lại nắm vai nó.
- Nói đi!
Thấy cái bộ dạng xót ruột của hắn nó mỉm cười.
- Vâng! Em yêu anh.
Hắn nheo mắt.
- Bé quá anh ko nghe rõ.
Nó nhắc lại lớn hơn.
- Em yêu anh! Em yêu anh! Được chưa?
- Chưa! Lớn hơn chút nữa đi!
Nó lườm hắn rồi quay mặt nhì về phía xa ngọn đồi. Hắn tưởng nó giận lên ghìm chắc tay nó cuống cuồng xin lỗi.
- Được rồi! Rõ rồi! Đừng giận.
Nó hẩy tay hắn ra vẫn tiếp bước thêm 2, 3 bước làm hắn lo lắng. Bỗng nó đưa tay lên miệng hét với tần xuất lớn.
- Mạnh Lâm em yêu anh nhiều lắm! Làm người yêu em nhé!
Hắn sững người, hôm nay nó đã gây cho hắn quá nhiều cú sock mà toàn là sock tim. Hắn mau chóng lấy lại vẻ phong độ của mình tiến về phía nó hét thật to.
- Aaaaaaaaaaaaaaa
aaa... CUỐI CÙNG CÔ ẤY CŨNG LÀ CỦA TÔI RỒI!!
Nó véo má hắn.
- Chưa đâu! Mấy là người yêu thôi mà!
Hắn mỉm cười.
- Vậy mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.
Nó tròn mắt.
- Gì? Đăng kí kết hôn. Hắn gật đầu.
- Ừ! Hum nay anh đủ 18 tuổi rồi lè.
Nó nhuốt nước bọt đánh "ực" 1 cái.
- Nhưng em vẫn 17 mà.
Hắn ghé sát tai nó nói gì đó mà khiến nó tức giận sô hắn ngã, mặt nó nóng đến nỗi đỏ bừng may mà trời tối ko ai trông thấy. HĐọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) Hắn nằm sõng xoài dưới đất.
- Đi mà vk! Thời đại này làm chuyện ấy trước khi kết hôn thì có sao đâu vả lại chỉ còn 1 tháng nữa em đủ 18 tuổi chúng ta sẽ đi đắng kí kết hôn.
(chắc các pan pít chuyện ấy là gì rồi chứ gì?)
Nó nhìn xoáy vào mắt hắn.
- Ko là ko! Nói nữa chia tay đó nha.
Đấy! Nó đã đụng được vào điểm yếu cùa hắn. Hắn vôi vàng vùng dậy nắm tay nó.
- Được rồi! Ko nói thì ko nói nhưng phải hôm thêm cái nữa đi.
Nó lại đỏ mặt viện đại cái cớ nghe thật ngớ ngẩn.
- Ko được! Người ta nói rằng nếu hôn nhau 3 lần tại cùng 1 địa điểm thì rất dễ chia tay đó.
Hắn véo mũi nó.
- Vậy thì thêm 2 cái nữa cho nó thành 4.
Nó đấm cái thụp vào ngực hắn.
- Sao tham vậy? Ko cho làm gì được.
Hắn vuốt cằm nhìn nó với ánh mắt gian cực.
- Để xem anh có thể làm gì được em. Em có hôn ko thì bảo.
Nó nghe vậy thì bỗng dưng ngồi thụp xuống. Đôi vai rung lên bần bật. Hình như nó khóc. Hắn bối rối, hắn sợ khi làm người mình yêu khóc.
- Xin lỗi! Anh chỉ rỡn chút thôi mà.
Đôi vai nó vẫn rung lên.
- Này! Xin lỗi rồi mà. Đừng giận dai nha.
Lúc này thì nó đã ko thể nhịn cười nữa rồi. Nó cười thành tiếng mà chẳng để ý hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt tức giận.
- Này! Đủ rồi đó nha. Sao lại cười anh.
Nó cô nhịn cười.
- Mắc cười thì người ta mới cười chứ. Có ai muốn bạn gái kiss mình mà lại nói vậy đâu. - Nó véo má hắn - hix anh thật đáng yêu.
Hắn gẩy tay nó ra. Chắc là giận thật.
- ko cho thì thôi sao phải đem điều đó ra làm trò cười.
Nó nín cười cúi đầu xám hối rồi nhanh chóng nhẹ lướt qua môi hắn. Chỉ là cái quẹt môi thôi nhưng hắn thấy lòng thật ấm áp. Hắn kéo nó ngồi xuống thảm cỏ choàng tay qua đôi vai nhỏ nhắn ấy để nó có thể tựa đầu và vai hắn.
2 người nhìn về phía chân trời xa nơi những vì sao đang toả sáng bỗng nó reo lên.
- A có sao băng kìa. Ước đi.
Nó chắp tay nhắm mắt lại và ước. Hắn cũng làm theo.
- Này em ước gì vậy?
Nó nháy mắt tinh nghịch.
- Bí mật khi nào nó trở thành sự thật em sẽ nói cho anh biết. Còn anh? Anh ước gì?
Hắn thẳng thắn trả lời.
- Ước được cưới em làm vợ.
Nó hp tựa đầu vào vai hắn.
- Mình sẽ thế này mãi nhé!
- Ko! Anh muốn tiến xa hơn cơ. Rồi chúng mình sẽ sinh thật nhiều con em nhé!
- hứ! Mệt lắm hì. Thôi em ngủ nhé!
- Ừh! Nhưng có lạnh ko. Hay mình về nhà?
- Ở đây đi! Em chưa muốn về.
Hôm nay có lẽ là ngày hp nhất trong cuộc đời hắn. Cái ngày đầu tiên hắn biết được cảm giác khi người hắn yêu cũng yêu hắn.
Tình yêu của 2 người sẽ đi đến đâu? Lời ước sao băng liệu có thành hiện thực hay ko?
Chương 10: Tình yêu nơi học đường
Hôm sau hắn và nó lại đến trường như mọi khi. Hắn đòi đèo nó nhưng nó ko muốn với 1 lí do rất đơn giản là chưa muốn để ai biết về mối quan hệ giữa nó và hắn. Thế là nó đòi đi xe buýt tới trường.
Sáng nay trên chiếc xe buýt mà nó thường gọi là cái hộp sắt khét lẹt đã chật cứng người. Chỉ vì nó chậm chạp lên ko có chỗ ngồi cứ phải đứng lắc qua, lắc lại đến nỗi chóng cả mặt. Nó lại cứ có cảm giác ai đó đang định nắm tay dở trò đồi bại với mình nên nhanh trí nó hạ thủ ko lưu tình đạp lên chân thằng dê già đó khiến hắn ko giám kêu chỉ giám suýt xoa. Nó bụm miệng cười đạp thêm 1 phát nữa vào nốt chân bên kia cho công bằng. Hắn có vẻ ko chịu được ghé sát tai nó gắt nhẹ.
- Này! Em vừa vừa phải phải thôi nhé.
Nó ngơ ngác quay lại nhìn hắn.
- Sao anh lại ở đây?
Hắn nháy mắt.
- Thì tại anh hứa với lòng mình rằng sẽ ko bao h buông tay em ra.
Cùng với lời nói hắn đan 2 đôi bàn tay vào với nhau.
- Nhưng mà chúng ta đã thỏa thuận là tạm thời dấu kín chuyện này rùi mà. Đừng nói nhuốt lời nha.
Hắn tự tin đáp lại.
- Anh hứa giữ bí mật ở trường vậy nên ở những nơi như thế này em ko có quyền lên tiếng đòi tự do bởi vì em đã là của anh.
Nó bĩu môi
- Anh đúng thật là cái loại cứng đầu khó bảo.
- Ừh! Anh khó bảo chắc em thì dễ bảo lắm.
- Anh..!
"kít" chiếc xe buýt chết tiệt thắng lại làm cả đoàn khách chao đảo. Nó xém ngã nhào may mà hắn nhanh tay bắt được eo nó.
- Cẩn thận 1 chút đi! Sao em hậu đậu thế?
Nó đẩy hắn ra.
- Tại bác tài thắng gấp đó chứ. Thôi xuống đi đến trường rồi.
Nó kéo hắn xuống xe rồi người đi trước người đi sau tiến vào trường. Chẳng hiểu sao hôm nay nó thấy ánh mắt mọi người nhìn mình lạ lắm. Tại sao vậy nhỉ? Nó tự hỏi mình nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt phăng câu hỏi đó sang 1 bên.
Vừa bước chân đến cửa lớp nó đã thấy moi người đứng túm 5 tụm 3 chỉ trỏ, bàn tán cái gì đó. Tính tìm nhỏ Linh hỏi cho rõ mà h này nó vẫn chưa tới lớp. Nó tiến về phía chiếc bàn thân yêu ở cuối lớp quẳng cái cặp xuống rồi nằm gục xuống bàn. Chưa kịp nhắm mắt thì cái Linh và cái Trang đã hớt ha hớt hải chạy vào hỏi 1 câu ko đâu, ko cuối.
- Có thật ko mày?
Nó tự động biến thành con nai vàng ngơ ngác.
- Thật, giả gì ở đây? Tao chẳng hiểu bọn mày nói cái quái gì cả.
Trang lướt nhẹ đầu ngón tay trên chiếc điện thoại cảm ứng rồi đưa cho nó.
- Đây mày xem đi! Chuyện của mày và Lâm là thế nào.
Nó mắt chữ 0 mồm chữ A nhìn tấm hình hắn ôm nó trên xe buyt mà chẳng bào chữa được gì. Linh trống cằm xuống bàn.
- Mày và Lâm đang quen nhau à?
Nó xua tay cố phân bua.
- Ko phải đâu!
Nó cứ cãi bay cãi biến nhưng rồi cũng chẳng ai tin. Đám con gái trong lớp cứ xúm vào hỏi cho ra nhẽ khiến nó chỉ có nước độn thổ mấy được yên thân. Từ cửa hắn bước vào khiến ánh mắt con dân 11A1 đổ dồn về phía hắn. Nó chỉ sợ hắn lại blô bla hết mọi chuyện nhưng thật may là hắn làm... ngơ và ngồi vào bàn học. Cả buổi học hôm đó thật nhàm chán. Chẳng ai nghe giảng cũng chẳng ai ghi chép. Dân tình 11A1 loạn hết cả rồi. Người này phi tàu bay giấy cho người kia đến nỗi chóng cả mặt nội dung vẫn chỉ xoay quanh nó và hắn. Bất chợt điện thoại nó báo rung. Nó móc con dế trong túi ra là tin nhắn của hắn.
- Nhóc con ngồi dưới đó ko được nhìn trộm anh đâu nhé!
Nó nhắn lại.
- Ko thèm!
- Anh thì thèm lắm! Hay anh xuống đó ngồi nhé.
- Ko chứa.
Nó toàn nhắn cho hắn mấy câu chẳng có chủ ngữ, vị ngữ làm hắn cũng phải khó chịu. Hắn dở trò hăm dọa.
- Ăn nói cho hẳn hoi nếu ko muốn mọi người biết chuyện.
Nó bực tức gõ mạnh từng chữ.
- Biết rồi! Nhiều chuyện quá.
2 người cứ nhắn qua nhắn lại mà chẳng để ý Dương Tuyền ngồi bên cạnh hắn đã thấy hết mọi chuyện. Nhỏ quay xuống nhìn nó với ánh mắt ko rõ nghĩa.
***
Giờ giải lao trên sân thượng.
- Tuyền! Bà kêu tôi lên đây có chuyện gì vậy?
Tuyền trống tay vào lan can.
- Thiên Vân! Bà có muốn dành lại Thắng ko?
- Đương nhiên muốn. Nhưng bằng cách nào chứ?
Tuyền thở hắt, ánh mắt chứa đựng sự ám muội.
- Làm cho chúng mất đi thứ qúy giá nhất của đàn bà.
Vân nhếch mép cười đểu.
- Cái đó thí dễ thôi.
Vậy là 1 âm mưu đồi bại chuẩn bị được thực hiện
Chương 12: Nghi ngờ
Sáng mùa đông có chút ánh nắng nhạt nhoà trải dài trên con đường dẫn Thư về nhà. Đường phố ngổn ngang với hàng tá xe cộ cũng giống như tâm trạng của nó bồn chồn, lo lắng đến đứng ngồi ko yên liên tục giục bác tài xế.
- Bác làm ơn cho xe chạy nhanh hơn chút được ko ạ?
Bác tài vẻ mặt khó chịu.
- Chỉ nhanh được thế thôi cô à.
Lam Vũ ngồi bên cạnh thấy nó cứ thấp thỏm bèn hỏi.
- Sao em phải vội vậy?
Cơ mặt nó co lại như thể đang khó chịu ở trong người cảm giác bức bối lắm.
- Em sợ mọi người ở nhà sẽ lo lắng.
"Kít" chiếc xe thắng lại trước nhà. Thư vội vàng mở toang cử xe lao xuống toan bỏ vào thì Lam Vũ gọi giật l