.ư!!! Mày có muốn kí thêm cái nữa ko?
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt vô (tội) nở nụ cười "tao ko muốn"
- Thôi bò vào bằng cửa sau đi mày. Bà cô đó đang giảng bài chắc ko để ý đâu.
- Ờ! Được đấy. Mày đúng là Gia Cát Lượng đầu thai.
Tôi mỉm cười sung sướng, mũi muốn nổ ra luôn nhỏ Linh thì bụm miệng cười. Tôi giận nẩy.
- Bậy mày. ông đó là đàn ông còn tao là con gái hen Linh. Mày có vào ko thì bảo.
- Vào!
Tôi và Linh chống tay, chống chân bò dưới đất y như con dog. Cả lớp rất qúy mến tôi nên hiểu ý im lặng chợt
- Này! Cậu làm gì vậy?
Tôi nguyền rủa hắn thằng mắc dịch. Tôi mà ko qua được vụ này tôi thề sẽ vặt lông hắn. Hắn đã ngồi chỗ tôi lại còn ngang nhiên cho chân ra ngoài dãy bàn. Tôi ko sờ phải chân hắn mới lạ. Nhưng sao hắn chẳng biết im mồm, im miệng lại còn la oai oái như lợn bị trọc tiết. Lần này thì tiêu thật rồi. Tôi ngoan ngoãn đứng dậy theo sau còn có Linh. Cả hai nhìn cô mỉm cười đồng thanh chập 1.
- Em chào cô ạ.
Cô chỉnh lại gọng kính bắn cho chúng tôi cái nhìn xém cháy áo.
- Hai em sao giờ này mới tới lợp?
Cả 2 cúi gằm mặt tỏ ra hối lỗi và đồng thanh chập 2
- Dạ! Tụi em gặp phải chút chuyện ạ.
Bà cô An thở dài.
- Chuyện gì?
Tôi đờ người và Linh cũng vậy. Tôi và nó cứ ú a ú ớ.
- Em...Em...!
- Dạ! Là em nhờ bạn ấy đi làm chút chuyện của đoàn thưa cô. Là lỗi do em ko báo cô em xin lỗi!
Ôi! Ta ơn chúa! May mà con nhỏ Trang nhanh chí. "Trang ơi! Tao cảm ơn mày nhiều nắm". Tôi thầm cảm ơn nó. Bà cô... An ế trồng có vẻ đã dịu hơn vì dù gì con Trang cũng là học trò cưng của bà mà.
- Thôi được rồi 2 em ngồi vào chỗ đi!
Tôi nhìn Linh nháy mắt vui mừng nhưng chưa kịp tiêu hoá hết niềm vui thì.
- Cuối h 2 em ở lại dọn vệ sinh lớp.
Ôi! 18 đời tổ tông con đã làm gì sai cơ chứ? Nhục nhã quá!
- Dạ! Thưa cô
Tôi và Linh lủi thủi về chỗ và lại gì nữa đây. Chỗ tôi đã bị thằng mắc dịch chiếm mất rồi. Hắn lạ hoắc à! Nhưng cũng hơi quen quen. Trông đẹp trai trắng trẻo đặc biệt là đôi mắt khẽ làm tôi rùng mình. Hình như hắn là học sinh vừa chuyển tới.
- Này! Cậu đây là chỗ của tôi mà.
Hắn nhìn tôi nhếch mép cười.
- Bàn này đâu có khắc tên cậu.
Tôi tức đến độ trào máu.
- Cậu!
- Kim Thư! Em xuống cuối lớp ngồi đi!
Bà cô An lên tiếng khiến tôi càng điên tiết.
- Nhưng thưa cô đây là bàn em mà.
Cô chép miệng quắc mắt nhìn tôi. Đúng là thiên vị mà. Đồ mám trai. Tôi ấm ức xuống ngồi sau Linh. Cái bàn này lâu ko có người ngồi lên còn dính 1 lớp bụi mỏng lại phải lau. Thật là đáng ghét! Tôi thề sẽ ko bỏ qua cho hắn vụ này.
- Ai đó mày?
Tôi kéo áo nhỏ Dung ngồi trên. Nó chép miệng mắt tự động biến thành hình trái tim.
- Quách Mạnh Lâm con trai chủ tịch tập đoàn Matsu. Đẹp trai quá phải ko mày?
Tôi đờ người. Quách Mạnh Lâm cái tên ấy lúc này nghe sao mà sa sỉ quá? Là hắn sao? thảo nào trông quen vậy. Thật ko ngờ tôi và hắn lại gặp nhau trong tình huống như thế này. Hắn mà đay tôi về méc pama chuyện hồi nãy thì coi như tôi tiêu.
Tôi đập đầu mình xuống bàn cho tỉnh táo lúc ngẩng lên thì thấy hắn nhìn tôi bằng cái nhìn chẳng khác gì cái nhìn của 11 năm trước. Hăn còn kèm theo cả nụ cười mỉa mai. Chẳng hiểu sao tôi sợ ánh mắt đó cũng chẳng hiểu sao tôi sợ hắn. Phải chăng 11 năm về trước hắn đã buông lời chế nhạo tôi. "Cậu chỉ là 1 con nhóc được nhặt về từ bãi giác mà thôi!" Câu nói đó ko bao giờ tôi quên. Tôi ghét hắn, tôi cũng sợ hắn.
"Tùng...Tùng...Tùng"
1 tiết học nhàm chán cuối cùng cũng trôi qua. Cả tiết học thỉnh thoảng hắn lại quay xuống nhìn tôi với điệu cười ấy. Cảm giác thật khó chịu. H giải lao tôi liền keo Linh và Trang xuống căn tin. Chúng tôi chọn 1 chiếc bàn nơi góc khuất, mua 1 đống đồ ăn. Nếu là thường ngày tôi sẽ nhẩy bổ vào đánh chén nhưng hôm nay ko chút hứng thú. Thấy lạ Trang hỏi.
- Mày sao vậy bộ đang tương tư anh nào hả?
Tôi thở dài sầu não.
- Mày có thấy Quách Mạnh Lâm ko?
Linh hồn nhiên ăn và trả lời.
- Đẹp trai đó! Cua hắn đi!
Tôi tức sổ tiết nhồi hẳn que kem vào miệng nó.
- Ý tao ko phải vậy. Con điên này.
- Thế ý mày là gì? Trang hỏi.
- Bọn mày tao họ gì?
Phải công nhận con Trang hồn nhiên hơn cả con điên. Nó trả lời.
- Họ Quách.
Xong! nó đưa ra câu trả lời rồi mới nhìn tôi há miệng. Linh thì ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả ổ bánh mì vào ly côca. Cả 2 cùng đồng thanh.
- Mày và Quách Mạnh Lâm là anh em?
Tôi vôi đưa tay bịt miệng nhỏ Trang vì nó hét to hơn rồi nhìn chúng nó bằng đôi mắt toàn lòng trắng
- Im đi tụi mày. Be bé cái miệng thôi chứ! Muốn tất cả mọi người biết hết à.
Linh mỉm cười.
- Tốt chứ sao hắn giờ là tâm điểm của cả trường đó.
- Tao mặc kệ hắn là tâm điểm hay là điểm tâm chỉ biết rằng ko được để ai biết chuyện này. Dù gì cũng chẳng ai biết tao là ai. Cứ để mọi người nghĩ tao tầm thường đi.
Trang gãi đầu ra chiều ko hiểu.
- Sao mày phải làm vậy?
- Ờ thì vốn dĩ tao chỉ là con nuôi. Lấy tư cách gì mà khoe khoang? Bọn mày giữ kín chuyện này nha.
- Ừ! Biết rồi. Thôi vào lớp đi.
***
Trở lại lớp tôi lại cảm thấy ngột thở vì hắn. Tại sao hắn lại về? Về để làm gì chứ? Và tại sao lại học chung lớp với mình? Lẽ nào tất cả là định mệnh. Tôi đi nhanh xuống cuối lớp cố ko để ý tới hắn nhưng vừa đi ngang chỗ hắn tôi có cảm giác nhức nhối ở cổ tay.
- Cậu làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra.
- Gọi bằng anh đi em gái.
- NEVER! Buông ra!
- Ko buông! Từ giờ cậu sẽ ngồi chung bàn với tôi.
Tôi cau mày khó chịu.
- Sao tôi phải làm vậy?
- Vì ba tôi ủy thác. Tôi phải dạy dỗ lại cậu.
- Cậu là cái thá gì chứ? Dạy dỗ sao? Cậu chỉ giỏi xúc phạm tôi thôi.
Hắn nở nụ cười nửa miệng.
- Đó là sở thích của tôi mà!
- Cậu!
- Vào chỗ đi thầy kìa
Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt ngồi vào chỗ. Cả buổi học đầu óc tôi cứ căng như dây đàn ko tài nào tập chung được. Khó khăn lắm mới thoát được hắn khi buổi học kết thúc thì lại đâm đầu vào lau dọn bãi chiến trường mãi sẩm tối tôi mới về đến nhà sương cốt như muốn dã rời luôn.
Vừa về đến nhà lại phải trông thấy cái mặt phát ghét của hắn. Từ h cứ nghĩ phải sống chung 1 nhà với hắn là tôi đã cảm thấy như có 1 cục đá à ko là cả ngọn núi ngũ hành sơn đè lên ngực, Khó thở sao ấy. Trông cái tướng hắn ngồi xem tivi thật khác loài người. 2 tay thì sải dài trên thành ghế, chân thì vắt lên bàn. Hắn lại còn mặc độc mỗi cái áo ba lỗ và cái quần sóc lửng. Thật là! Lúc này tôi mà có võ tôi sẽ đá cho hắn 1 cước bay khỏi ngôi nhà, tốt hơn hết là trở về thời ăn lông ở lỗ có mỗi cái khố che thân bắt dặn cho bạn đời. Để xem nào, haizz mấy con tinh linh lại bắt đầu tưởng tượng ra cái bộ dang kì quặc của hắn. Đứa thì tưởng tượng hắn đi bắt cá bị cả đàn đỉa đói bẫu vào chân, đứa thì tưởng tượng hắn bị lộn cổ từ trên cây xuống trong lúc đang hái hoa quả
- Ha...ha thật là buồn cười.
- Có gì mà buồn cười? Đây là phim ma mà.
Tôi chột dạ nhưng may mà hắn tưởng tôi cười vì bộ phim.
- À ko! Tại thấy phim ma mà mấy thằng diễn viên sợ vãi đái ra quần nên tôi thấy mắc cười thôi.
- Cậu đúng là đồ tâm thần.
Cái gì? Tôi nghe ko nhầm chứ? Hắn...hắn giám nói tôi là đồ tâm thần.
- Cậu...cậu mấy là đồ tâm thần ko những thế còn là gay là đồ biến thái, thằng bệnh hoạn.
Tôi chửi hắn 1 lèo rồi phi thân lên phòng. Hắn tức ói máu nói với theo.
- Cậu mà xuống đây tôi xé xác cậu ra đó.
Tôi quay xuống làm mặt qủy chọc tức hắn rồi đóng cửa đánh "RẦM"
Tôi lẳng cái cặp vào 1 góc thả mình xuống giường. Tôi đang nghĩ về 1 chuyện sẽ sảy ra trong tương lai. Rồi Nam sẽ về! Còn lời hứa của tôi nữa! Tôi chưa muốn thực hiện lời hứa đó, tôi cũng ko muốn mình là kẻ nhuốt lời. Nhưng phải làm sao đây? Nếu chập nhận thì là tôi đang lừa dối Nam, nếu ko thì là tôi đang khiến Nam thất vọng. Haiz thôi kệ rồi mọi chuyện sẽ qua. Tự nhiên tôi lại thấy đói bụng tính xuống dưới kiếm gì ăn thì lại nhớ đến hắn. Suy nghĩ chiến đấu với bộ não 1 hồi cuối cùng tôi quyết định xuống dù gì thì cũng chẳng thể ở trên này mãi được. Bước ra khỏi cửa phòng tôi dào trước đón sau vì cảnh giác chẳng bao giờ là thừa. Tôi ko thấy hắn dưới nhà chắc là đi đâu đó hoặc ăn phải cái gì h đóng đô ở WC. Tôi vội vào bếp lục lọi đồ ăn.
- Này! Ăn vụng gì đấy?
"Leng keng" tôi giật mình đánh rơi cả con dao thái trên tay. Cảm giác thấy tê buốt ở chân, còn thấy ươn ướt nữa. Ôi máu! Con dao rơi xuống chân làm rách 1 đường sâu hoắm. Tôi đau đớn đến nỗi gỉ cả nước mắt, hắn vội vàng bế sốc tôi lên đặt lên chiếc ghế sofa rồi tất tả ngược xuôi đi lấy bông băng và thuốc sát trùng. Trông hắn lúc này thật đáng yêu. Hắn cẩn thận băng lại vết thương và trách móc.
- Ai bảo tham ăn cho đáng đời.
Tôi ấm ức chu môi cãi.
- Hơ tại cậu hù tôi lên tôi mới ra lông lỗi này đó chứ. Lát pama về tôi sẽ méc cho coi.
- Họ đi công tác rồi đừng lấy họ ra dọa tôi. Ngoan ngoãn nghe lời tôi ko thì đừng có trách.
Tôi xám mặt ngồi im cắn móng tay. Hắn cột nút cuối cùng mạnh tay đến chết được.
- Á! Đau quá! Nhẹ tay thôi chứ.
- Xong rồi đó cậu ngồi im đó đi.
Hắn ra lệnh cho tôi rồi trở vào phòng bếp. Chắc là tính hủy hết chứng cứ đây mà. Lát sau hắn trở ra với tô mì nóng hổi trên tay. Tôi tức điên lên được, hắn làm có mỗi 1 tô đinh chêu ngứa tôi đây mà.
- Ăn đi!
Tôi thật sự ngạc nhiên 2 đồng tử như muốn rớt ra.
- Cậu nấu cho tôi hả? Tốt thật hay là...?
- Ko ăn thì thui! Sao phải nghĩ xấu cho tôi.
Hắn keó tô mì về phía mình, tôi vội vàng chộp lấy.
- Tôi ăn ko mất công cậu nấu.
Tôi ngồi ăn ngon lành nhưng hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, có ngon cũng biến thành ko ngon.
- Tôi ăn xong rồi! Cậu rửa chén đi.
Hắn tuy ko thích nhưng vẫn mĩn cưỡng làm. Xem ra bị thương cũng có lợi. Chí ít hắn ko còn khinh miệt tôi nữa. Nhân lúc hắn đi rửa chén tôi với lấy cái reamod catrol chuyển kênh lãy h hắn cứ xem tin tức hoài nghe phát ngán đôi khi con người ta cũng cần tìm về tuổi thơ mà. Xem hoạt hình sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn.
- Cậu mấy tuổi rồi mà còn xem chương trình con nít.
Hắn hỏi nhân tiện ngồi xuống với lấy cái điều khiển chuyển kênh. Tôi nhanh chóng chộp lại.
- Để tôi xem 1 chút đi!
Hắn quắc mắt.
- Ko! Đưa cho tôi!
- Ko đưa.
Tôi giơ cái điều khiển ra xa tầm tay hắn.
- Đưa đây!
Hắn nhoài người ra lấy. Tư thế của chúng tôi lúc này thật dễ sinh hiểu lầm. Hai cánh tay săn chắc của hắn gần như là đang ôm gọn tôi. Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau và tiếng tim loạn nhịp "thịch...thình...thịch" tôi bối rối ngượng chín mặt đẩy manh hắn ra
Hình như hắn cũng ngượng ko kém.
- Xin...Xin lỗi!
Tôi xua tay cười xòa.
- Sự cô, sự cố thôi mà! Ko sao đâu!
- Vậy tôi về phòng nhé! Cậu xem tiếp hoạt hình đi!
Hắn nói rồi chạy biến tôi gọi với theo.
- Ê! Này - giọng tôi nhỏ dần - Vậy còn tôi, tôi đâu thể tự lên phòng được.
Tôi nói hơi nhỏ nên chắc hắn ko nghe thấy. Thôi thì đành ngồi đây cùng lắm thì ngủ trên ghế sofa 1 đêm. Tôi vừa xem phim vừa tự sướng rồi ngủ lúc nào ko biết.
Chương 2: Lời hứa
Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt giữa nắm 1 bàn tay và cố gắng nắm 1 bàn tay.
Sẽ đến lúc bạn nhận ra nụ hôn ko phải là lời cam kết cho 1 mối tình.
Sẽ đến lúc bạn nhận ra quên 1 người để chấp nhận yêu 1 người ko phải là chuyện dễ dàng.
Một ngày mới lại đến, tôi thức giấc vươn vai hít căng lồng ngực để đón nhận những gì tinh túy nhất mà cuộc đời ban tặng. Nhưng cái quái gì thế này? Nếu ko nhầm thì hôm qua tôi ngủ ở phòng khách kia mà. Sao h tôi lại nằm trên chính chiếc giường thân yêu của mình nhỉ? Đang vật lộn suy nghĩ thì hắn nói vọng vào.
- Thư! Dậy đi!
Tôi nói vọng ra.
- Dậy rồi ko cần phải kêu.
- Nhanh lên tôi đợi cậu dưới nhà.
- Biết oy!!!
Tôi lọt thỏm vào WC Khoác lên mình bộ đồng phục mắc tiền mà xấu hoắc ngắn cũn cỡn rồi phi xuống nhà. (nói là phi thôi chứ thực ra lết từng bước 1) Hắn đợi tôi ở trước sân cùng con xe môtô đời mới. Trông oách phết. Hắn đưa cho tôi cái nón bảo hiểm.
- Lên xe đi tôi cho đi nhờ.
Tôi vội từ chối.
- Thôi khỏi tôi đi xe buýt đườc rồi.
- Nhưng chân cậu ch