WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

��t tuyệt tác nghệ thuật, đẹp đến mức nó chỉ muốn cứ nhắm mắt ngắm những gương mặt này mãi không thôi. Khóe môi nó hiện lên một đường cong, góc độ nào trông Yoon Min cũng rất đẹp.

Nó thiếp đi, trông giấc mơ nó nghe thấy tiếng cửa sổ kêu. Giậc mình choàng tỉnh nhưng mắt không thể mở ra được nên nó vẫn nằm bất động. Một bàn tay nắm lấy tay nó, bàn tay ấm áp ấy vút ve gương mặt trắng nõn của nó rất ấm áp. Rồi người đó hôn nhẹ lên trán nó, nó có thể cảm nhận được hơi thở của người đó. Trong lòng nó thầm nghĩ có phải HinDu không? Nhìn ngắm nó một lúc, người đó có ý định bỏ đi. Đúng là HinDu rồi! Nó vội cầm tay người đó lại:

_Đừng đi! HinDu đừng đi!

Bàn tay người đó khẽ rung lên rồi rút nhẹ ra khỏi tay nó, không một lời nào mà bỏ

*********

Nó mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô y tá:

_Gì cơ? Lại trốn đi nữa sao?

_Nghe nói lần trước anh ấy trốn đi đến 3 ngày, khi trở về rất thảm hại. Vừa tối hôm qua lại đi nữa cũng may rạng sáng đã tìm được.

_Ôi trời! Đường đường là một Thái Tử, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như thế?

_Phải…

_Các cô đang làm gì thế này?

_Hớ… thiếu gia!

_Mau làm việc của mình đi! Đừng để tôi bắt gặp lần nữa rõ chưa?

_Vâng thưa thiếu gia!

Tên Jea Joong ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó:

_Tỉnh rồi chứ? Ăn chút gì không?

_Ừm!

Vậy là người hôm qua là Yoon Min, không phải HinDu sao? Đáng lý nó phải thất vọng mới đúng, tại sao nó lại vui mừng thế nhỉ? Nhưng hắn đến thăm nó, nắm tay nó, hôn nó là có ý gì? Chắng lẽ…

Nó lắc đầu đẩy suy nghĩ đó đi, không thể nào, không thể nào hắn lại thích nó. Nó phải đi hỏi hắn cho ra lẽ mới được.

Sau khi Jea Joong rời khỏi nó gườm dậy mò mẫm tìm cửa sổ. Nó vừa đưa tay quờ quạng thì cửa phòng mở ra, một tiếng nói trẻ trung vang lên:

_Anh… à… chị Ji Min?

Nó quay về phía cửa:

_Charlie?

_Là em ạ! Mắt chị… thật kình khủng!

_À… ừm…

_Chị muốn đi đâu hả?

Nó im lặng suy nghĩ chút, cuối cùng cũng lên tiếng:

_Ừm thật ra… chị muốn trốn ra ngoài, em giúp chị nhé?

_Rất vinh dự được giúp anh… à chị Ji Min mà! Mà chị ra ngoài để làm gì? Như thế sẽ bất tiện lắm.

_Chị muốn gặp Yoon Min.

_Ừm… chắc em giúp được.

_Tốt quá, mau mau giúp chị ra ngoài nào.

*********

_Thái Tử! Có công tử Charlie của Pháp đến cầu kiến.

_Ta mệt, không tiếp ai cả. Cáo lỗi với công tử.

Sau khi cung nữ cẩn mật nói với Charlie, nó vội vã lên tiếng:

_Nói với Thái Tử nếu người không gặp ta, ta sẽ đứng đây luôn.

_Tiểu thư…

Cung nữ ấy náy vội vã vào bẩm báo. Một lúc sau lại trở ra mời nó vào. Charlie cầm tay nó dẫn vào trong, tuy không thấy gì nhưng trong lòng nó rối bời, nó có thể hình dung gương mặt sắc đá đang nhìn nó.

Charlie đảo mắt quanh căn phòng khang trang, người thanh niên ngồi trên ghế sopha vẻ mặt lạnh lùng pha chút đau xót nhìn người đang đi bên cạnh cậu. Cậu mỉm cười dìu nó ngồi xuống:

_Chị Ji Min! Cẩn thận.

_Chẳng hay hai người tìm tôi có việc gì?

_Tôi thì không, nhưng… chị ấy thì có. Chị Ji Min! Em đợi chị ngoài xe nhé!

Nó mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn. Charlie bước ra khỏi phòng không khí liền chuyển sang lạnh lẽo.

_Yoon Min! Tôi nghe nói hôm qua anh tìm tôi?

Nó không nghe thấy gì, câu trả lời nó chỉ là sự lặng thinh. Nó tiếp tục:

_Rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả?

Vẫn là sự im lặng.

_Tại sao lại luôn lo lắng cho tôi?



_Tại sao lại luôn ở bên tôi những lúc tôi cần?



_Anh đang trêu tôi đấy hả?



_Mau trả lời tôi đi chứ!

Chợt có một hơi ấm phả vào mặt nó cùng một giọng nói khẽ:

_Tôi yêu em…

Rồi hắn hôn nó, nồng nàng, bờ môi hắn như cánh hoa anh đào đang chiếm hữu môi nó. Toàn thân nó cứng đơ, không thể nhúc nhích, suy nghĩ được gì. Một cảm giác nóng loan tỏa trên gương mặt nó, tim nó bắt đầu nhảy nhanh dữ dội.

Đến lúc nó không thể thở được thì hắn nuối tiếc buông nó ra.

Nó không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này nhưng nó biết hắn đang nhìn nó.

_Dù cho em là ai… tôi vẫn yêu em…

Chương 34: Han Ji Min đừng khóc!
_Hoàng Hậu… xin người dừng bước…

Tiếng cửa mở gấp gáp. Sau đó là một không gian lặng yên đến đáng sợ… đến nổi chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

_Han Ji Min?

Nó mím môi, gương mặt hướng về nơi phát ra tiếng nói.

_Ngươi đang làm gì ở đây vậy? Hóa ra ngươi là Hwang Yu Ri à? Ngươi dám dụ dỗ Thái Tử Min?

_Mậu hậu, người hiểu lầm rồi!

_Hiểu lầm? Chẳng phải chính bố mẹ nó đã mưu sát tiên đế hay sao? Cũng vì nó mà con chút nữa là mất mạng. Ta đã bỏ qua tất cả và coi như ngươi vô tội. Vậy mà hôm nay ngươi lại đến đây…

_Hoàng Hậu! Bố mẹ tôi không mưu sát tiên đế. Mong người hãy đính chính lại.

_Ngươi nói gì? Mọi chuyện đã rành rành như thế ngươi còn chối cãi?

Chẳng hiểu sao Hoàng Hậu lần đầu nó gặp và Hoàng Hậu bây giờ thật trái ngược với nhau. Hoàng Hậu lúc đầu điềm đạm, hiền hậu còn bây giờ thì như một con cọp muốn ăn tươi nuốt sống nó.

_Chẳng phải lúc trước người cũng đã nói thế cỏn gì?

_Ta thật sai lầm khi nghĩ như thế. Ngươi mau rời khỏi đây trước khi ta kết tội ngươi.

_Mẫu hậu. Đây là do con gọi cô ấy đến!

Nó ngạc nhiên quay sang Yoon Min. Rõ ràng là nó tự đến tìm hắn mà.

_Con… con không nhớ rằng mình đã có hôn ước với Go Min Sun sao?

“Xẹt” Sét đánh

ngang tai!

Hôn ước? Mi Sun? Nó quay sang Yoon Min rồi lùi từng bước ra cửa.

_Ji Min!

_Hoàng Hậu! Thần xin cáo lui.

Nói rồi nó mò mẫm từng bước hướng ra cửa.

Tại sao Yoon Min không chạy đến giải thích?

Yoon Min có hôn ước với Mi Sun cũng là dĩ nhiên thôi mà! Chẳng phải hắn lúc nào cũng bênh vực con nhỏ đó còn gì?

Mà tại sao… tại sao lòng ngực nó âm ỉ thế nhỉ? Bước chân cũng nặng nề hơn…

_Chị Ji Min? Chị sao thế?

Nó không nói gì, cầm lấy bàn tay của Charlie. Hiểu ý, cả hai cùng lên xe.

*********

_Chết tiệt! Các người làm ăn kiểu gì mà cô ấy biến mất không ai hay biết thế hả?

Giọng của Jea Joong lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.

_Mợ kiếp! Xử hai thằng này cho tao! Ji Min mà có mệnh hệ gì… tao không tha cho cả nhà bây đâu!

_Anh thôi đi! Tôi tự bỏ đi đấy, liên quan gì đến họ nào? Jea Joong vội vàng dẫn nó vào phòng:

_Cô không sao chứ? Cô có bị thần kinh không? Tại sao lại bỏ đi như thế? Cô không thể nhìn thấy gì mà? Làm sao cô dám…

Nó bật khóc, đẩy bàn tay của Jea Joong ra:

_Tôi muốn yên tĩnh một chút! Hu… hu…

_Này này! Tôi… tôi không cố ý lớn tiếng với cô, chỉ là tôi lo cho cô thôi! Cô… cô… cô… tôi xin lỗi! Cô đừng khóc nữa.

_Tôi nói là tôi muốn yến tĩnh, anh đi ra ngoài!

Nó gào lên rồi nằm bệch xuống giường quay mặt đi. Jea Joong chẳng nói gì, bỏ ra khỏi phòng trong im lặng.

Tại sao tên Yoon Min có thể như thế được? Hắn nói yêu nó cơ mà? Đồ đáng chết! Đồ đáng chết!

_Hu… hu…

*********

_Đã hai ngày nay cô ấy cứ khóc mãi như thế. Nếu còn duy trì thì tôi e là…

_Tôi hiểu bác sĩ! Tôi sẽ an ủi cô ấy!

_Vậy tôi đi trước thưa cậu chủ.

Jea Joong mệt mỏi mở cửa ra, nó vẫn nằm đó và khóc. Nó đã khóc liên tục hai ngày trời rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nguy mất. Hắn ngồi cạnh giường cầm tay nó:

_Cô định khóc đến khi nào đây? Tôi xin cô đừng khóc nữa… tôi phải làm gì thì cô mới ngưng khóc đây? Nếu cô cứ như thế… thì đôi mắt cô sẽ…

Hắn lấy khắn giấy lâu nước mắt cho nó rồi thở dài.

_Tại sao cô khóc? Cô nói đi! Tôi sẽ làm mọi thứ để cô vui vẻ trở lại. Đừng khóc nữa… Yu Mi!

Hắn vút má nó, ánh mắt đau xót nhìn nó. Nó không thể thấy biểu cảm của hắn bây giờ. Nhưng qua lời nói nó biết… hắn đang rất lo lắng cho nó. Tạ ơn trời, những lúc khó khăn nhất người luôn ban cho nó một người để quan tâm chăm sóc nó, lâu nước mắt cho nó.

_Tôi… tôi muốn… giết chết Go Mi Sun.

Hắn nắm lấy tay nó:

_Tôi sẽ giúp cô! Cô đừng khóc nữa…

_Thật chứ?

_Tin tôi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!

Nó siết chặc lấy tay hắn cảm kích. Go Mi Sun, tôi hận cô! Hận cô đã giết cả gia đình tôi, đã cướp mất những người yêu quý của tôi, đã biến cuộc sống của tôi thần địa ngục đầy máu. Cô nhất định phải do chính tay tôi đâm chết!

Nó thỏa lòng vẽ ra cảnh tượng đó, trong đầu nó tràn ngập hận thù sai trái.

Chương 35: Yu Ri! Em tìm được chị rồi!
Cuối cùng nó cũng có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời đag rọi vào cửa sổ. Đã qua một tuần rồi, một tuần với nó như một năm trời dài đằng đẳng. Khóc hết nước mắt rồi lại nằm mớ…

Lee Yoon Min! Chính anh đã hại tôi ra nông nổi này đấy!

_Chúc mừng cô xuất viện!

Jea Joong vui vẻ cầm bó hoa bước vào. Trông hắn hốc hác hơn lần cuối

cùng nó nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Phải chăng hắn rất bận rộn trong lúc chăm sóc nó. Cũng phải cảm ơn hắn, nhờ hắn mà nó cảm thấy vui vẻ hơn.

_Ừm!- nó mỉm cười cầm lấy bó hoa. Gương mặt Jea Joong đột nhiên đơ ra rồi lại mỉm cười.

_Nếu biết cô cười đẹp thế ngày nào tôi cũng mua hoa tặng cô rồi.

_Lần đầu anh nhìn thấy tôi cười hay sao mà nói thế?

_Phải, tôi chỉ thấy cô khóc… à mà có một người muốn gặp cô nữa đấy!

_Ai cơ?

_Chị Ji Min! – Hea Mi đẩy cửa bước vào. Theo sau là… Choi Eun Cho đang rụt rè bước vào.

Nó lấp bấp không thành câu:

_H… Hwang… Choi Eun Cho?

_Chúc mừng cô! – Eun Cho lầm lì nhìn đi chỗ khác. Hea Mi vui vẻ đến bên nó:

_Là Jea Joong bảo em dẫn Eun Cho đến đấy!

Nó lại quay sang nhìn Jea Joong với đôi mắt ngạc nhiên. Có thật là hắn không?

_Cô đừng nhìn tôi như thế. Nhân ngày cô xuất viện chúng ta đi đâu đó ăn đi!

_Hay là đi bách phố đi! – Hea Mi hào hứng vỗ tay.

_B… bách… bách phố? – Nó nheo mày khó hiểu.

_Là đi dạo phố đấy! Đi đi!

_Eun Cho… cũng đi à?

_Tất nhiên rồi!

*********

_Eun Cho à, em thấy cái này có đẹp không?



_Món này ngon lắm, em ăn thử xem!



_Em chưa vào đây bao giờ sao? Được chị hứa sẽ dẫn em vào những khi em muốn.



_Eun Cho…



_Eun Cho à…



_Eun Cho…

_Này! Tại sao cô lúc nào cũng Eun Cho, Eun Cho vậy? Cô có ý gì với tôi? Tôi nói cô biết, tôi không bao giờ thích những người lớn tuổi hơn mình đâu!

_Eun… Cho…

_Eun Cho! Sao cậu lại nói thế? Chị ấy hỏi cậu cũng chỉ vì chị ấy quan tâm đến cậu thôi mà!

_Vậy cậu thích chị ta quan tâm đến tôi?

_Tất nhiên! Thì cậu cũng đến đây với tớ là để thăm chị ấy mà.

_Cậu…

Eun Cho đỏ mặt giận dỗi bỏ đi. Nó còn đang ngẩn ngơ thì Hea Mi vội vàng chạy theo còn tên Jea Joong ngồi bên cạnh thì bật cười lớn. Nó liếc mắt qua nhìn hắn đang ung dung tiếp tục ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ôi trời cái tên này!

_Này! Cậu còn ăn nữa! Mà Hea Mi dẫn nó đến đây à? Sao cậu không nói tôi biết trước?

_Tôi muốn tạo bất ngờ cho em! Thằng nhóc đó thật đáng yêu… thôi… rồi…

Nó ngạc nhiên khi thấy hắn vội vã đứng dậy:

_Gì… gì thế?

_Eun Cho đang ở một mình. Chết tiệt mau đi tìm nó!

Nó hoảng hốt lao ra khỏi cửa. Eun Cho à đừng chạy đi xa quá… đừng xảy ra chuyện gì…

*********

_Eun Cho cậu đang hiểu lầm chuyện gì sao?

_Tớ chẳng hiểu lầm gì cả

_Vậy sao cậu lại giận dỗi thế kia?

_Tớ giận lúc nào?

_Vậy cậu không thể đi chậm lại sao? Tớ mỏi chân quá.

Eun Cho đứng lại nhìn Hea Mi:

_Rốt cuộc cậu muốn tớ thế nào? Tại sao lại bảo tớ đến thăm Ji Min?

_Dù sao cậu cũng là em của chị ấy, đến thăm chị ấy cũng đâu có gì sai?

_Cậu nói gì?

Hea Mi ngây thơ chớp chớp đôi mắt nhìn Eun Cho:

_Thì chẳng phải chị ấy là chị ruột của cậu sao?

Lúc này Eun Cho trợn tròn mắt, đưa tay lên nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ:

_Tại sao cậu lại nghĩ thế?

_Chị ấy nói với tớ. Chẳng lẽ… chị ấy lừa tớ?

_Yu… Y
Trang: « 1111213141516 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Nonstop - Phiên Bản Víp - Vol 29 - 2014 Bay Mất Xác
* Hai bao tải của một người mẹ khiến cả trại giam bật khóc
* Truyện Teen - Tôi Đã Nói Rồi Tôi Là Con Gái Full
* [b]Truyện Teen - Vợ À... Em Thật Ngốc[/b]
* Truyện Ngắn Hay : Chưa kịp nhớ mặt em!
• Từ Khoá
Tags: Trường, học, hoàng, gia, (Khi, tiểu, thư, trở, thành, hoàng, tử),

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON

Old school Swatch Watches