Teya Salat
WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

i:

_Được! Tôi cũng xin nói vào vấn đề luôn. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi bảo toàn tính mạng cho một người, ý ông thế nào?

Ông ta cười nhẹ:

_Đối với CS chúng tôi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng mà tiểu thư à! Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thế nào? Cô đổi cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng tôi?

_Bất cứ thứ gì ông muốn nằm trong khả năng của tôi. – Không chút do dự nó đáp một cách nhanh chóng, thẳng thắng.

_Được! Rất tốt! Một mạng người đổi lấy một mạng người. Cô thấy thế nào?

Nó bất ngờ liếc nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn giữ nự cười bán nguyệt, nâng ly nước lên uống một ngụm.

_Ông có thể nói rõ chút được không?

_Tập đoàn chúng tôi rất cần một người quyết đoán và tài giỏi như cô. Vậy chúng ta có một thỏa thuận nhé! Chúng tôi sẽ chắc chắn người của cô luôn luôn an toàn trong 24/24 giờ. Ngược lại. Cô sẽ trở thành con dâu của tôi. Cô thấy thế nào?

Gương mặt nó thoáng chuyển thành màu xanh, nụ cười đóng băng trên mặt nó nhưng rồi là trở lại gương mặt trước đó. Nó lại nâng ly nước cam lên uống thêm ngụm nữa rồi hít một hơi sâu:

_Người tôi muốn bảo vệ là Choi Eun Cho, học trường CheongDam. Có lẽ ông là người hiểu nhất về chuyện của mười năm trước. Và ông cũng biết Choi Eun Cho là ai chứ?

Ông ta bật cười gật gù:

_Phải, phải! Mười năm trước… Sau khi biết tin Tể Tướng phu nhân mất, tôi đã đoán được cô sẽ tìm ra cậu ta.

_Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nếu ông giúp tôi bảo vệ Choi Eun Cho cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi sẽ cưới con trai ông!

_Rất tốt! Nếu một trong hai phá vỡ thỏa thuận này?

_Người đó sẽ phải chết! – Nó cười như không cười nhìn ông ta.

Ông ta lại gật đầu trước phong cách lạnh lùng của nó:

_Rất tốt! Ngày mai ta sẽ phái người đến, hết 30 phút rồi, tôi sẽ cho xe đưa cô về.

_Không cần đâu! Hẹn gặp lại! – Nó bắt tay ông ấy rồi ung dung đi ra khỏi phòng. Kim Chang Min nhìn dáng người và bước đi tự tin của nó: “Quả là rất có tố chất, rất giống với em ngày xưa đấy!” Rồi ông ta mở hộc tủ ra nhìn người phụ nữa trông bức ảnh.

Chương 28: Kim Jea Joong
Đúng như thỏa thuận, sáng sớm hôm sau, tên Kim Jea Joong chuyển đến cái trường cũ kĩ này. Vừa bước vào lớp cả lớp đã náo nhiệt lên bởi cái “event so hot” ấy. Nó xoa hai vầng thái dương rồi gục xuống bàn.

Sau khi thầy giới thiệu hắn với cả lớp, không khách khí hắn đi thẳng xuống bàn nó đang ngồi. Từ đầu nó đã hiểu ý hắn nên không nói gì ngồi vào chỗ bên trong. Cả đêm qua nó lo lắng không ngủ được, bây giờ trở nên đờ đẫn chẳng muốn nói gì chỉ phờ phạt ôm bàn mà ngủ.

Hắn đá mạnh chân nó khiến nó giật mình tức giận quát lên:

_Này! Làm cái trò gì vậy? – Tiếng nó vang vọng khắp cả lớp, thầy đang giảng cũng ngừng lại nhìn chúng nó.

_Cô là con sâu ngủ à?

_Mặc kệ tôi! – Rồi nó quay sang ông thầy, giọng như ra lệnh – Thầy! Em xuống y tế, thầy cứ giảng tiếp đi!

Nói xong nó hằn hộc đi xuống y tế, tìm chiếc giường sạch sẽ nhất và đánh một giấc.



Chuông vừa reo bắt đầu giờ ra chơj, nó giật dậy. Kim Jea Joong đang tựa lưng trên ghế ung dung đọc báo, nó liếc mắt nhìn hắn:

_Sao cậu ngồi đây?

_Tôi lớn hơn cô một tuổi!

_Tôi không cần biết! Chẳng phải bố cậu và tôi đã thỏa thuận rồi sao?

_Thì sao? – Hắn vẫn lật tờ báo thư thả gác chân lên bàn. Nó tức giận nhưng vẫn cố kìm cơn nóng.

_Còn không mau đi tìm Choi Eun Cho đi!

_Cô khéo lo! – Hắn gấp tờ báo lại quay sang nhìn nó – Đó không phải nhiệm vụ của tôi! Đó là nhiệm vụ của mấy thằng đàn em thôi!

_Anh đến trường này làm gì?

_Tất nhiên là canh chừng vợ tương lai rồi! ha ha ha!

Nó không hề để ý đến giọng điệu của hắn, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng y tế:

_Đàn em của cậu vẫn luôn theo dõi Choi Eun Cho chứ?

_Tôi nói tôi hơn cô 1 tuổi!

_Cái đó ai chẳng biết!

_Cô phải gọi tôi bằng anh! Đừng tưởng tôi cùng lớp với cô thì muốn gọi gì thì gọi

– Ánh mắt hắn lạnh lùng đầy sát khí khiến nó rùng mình. Quả nhiên là cậu chủ tập đoàn xã hội đen!

Nó không nói gì bước tiếp thì bị hắn chặn đầu lại:

_Tôi không thích một người vợ hỗn láo như thế!

Nó bật cười:

_Ha ha! Là anh không thích đấy nhé! Không thích thì đừng cưới.

_Phải cưới chứ! – Hắn ép nó lùi trở về phòng y tế, nó vấp phải cái giường ngồi phịch xuống đó. Nó hoảng sợ quơ tay lên đẩy hắn thì hai tay nó đã bị tóm gọn.

Gương mặt hắn càng ngày càng gần nó hơn:

_Tôi sẽ dạy dỗ cô biết làm vợ tôi là phải như thế nào!

Nó run rẩy thở mạnh, cố giữ khoảng cách với gương mặt hắn cho tới khi ngã xuống giường, nó cố phản kháng la lên:

_Buông

lên:

_Buông tôi ra!

_Cô hung hăng như thế làm gì? Trước sau gì tôi và cô cũng là…

Tay hắn bắt đầu mở nút áo thứ nhất, nó vẫn cố sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, toàn thân nó nóng rực, tim đập mạnh như con nai sắp bị con sói ăn thịt. Dù có thế nào nó cũng không nhân nhượng hắn, nó đã tính trước rằng sau khi mọi việc kết thúc, nó sẽ tự tử chết, sẽ không bao giờ lấy tên ác ma này.

Tay hắn cởi đến nút thứ ba, chẳng lẽ nó bị hắn làm nhục ở đây sao? Không được! Nó định đá hắn thì bỗng dưng hắn dừng lại.

_Cứng đầu! Chơi với cô chẳng vui chút nào!

Nó quay mặt đi không nhìn hắn, hắn ta đứng dậy và bỏ đi.

_Rồi ngươi sẽ phải trả giá! – Nó thì thầm sau khi hắn rời khỏi phòng y tế.

*********

Ngồi từ xa, nó ngắm nhìn Choi Eun Cho bằng ánh mắt trìu mến: “Wow! Em giờ đã to cao, nhìn chính chắn hơn rồi! Nhìn một góc nào đó em của chị thật đẹp trai.”

_Chào… chào bạn! – Một nam sinh đến gần nó, gương mặt đỏ bừng – mình… mình và bạn làm quen được không?

Nó chưa kịp phản ứng thì tên Kim Jea Joong không biết từ đâu ra, ung dung đến bên nam sinh đó, liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ:

_Cút!

Cậu nam sinh ấy vẻ hơi sợ nhưng cố cãi lại:

_Cậu thật vô lý! Cậu là gì của cô ấy chứ?

Vừa dứt câu, nam sinh đó lãnh trọn một cú đấm:

_Thứ nhất! Tao lớn tuổi hơn mày, mày thử gọi tao như thế nữa xem?

“Bốp!” – Thêm một cú nữa giáng xuống:

_Thứ hai! Cô ta là đồ chơi của tao, mày mà lén phén thử xem?

“Cái… cái gì? Đồ chơi? Tên khốn này?”

Nó tức giận, mặt đỏ bừng rất muốn tán cho hắn một cái, nhưng nó cố nhịn, nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi, không quên nó một câu:

_Thật kinh tởm!

Chương 29: Chạm mặt
Nó e ngại bám sát theo Choi Eun Cho đang đi bộ về cùng tên bạn thân vừa chuyển đến. Không cần nói nó cũng biết tên đó là đàn em của Kim Jea Joong. Theo sau chúng nó còn cả 3, 4 thằng hộ tống. Quả là hoành tráng!

_Tôi đã bảo cô khỏi lo mà! Sao còn đi theo chúng làm gì?

Nó giật bắn mình quay lại liếc hắn:

_Mặc kệ tôi! Cậu đi theo tôi làm gì?

_Chẳng phải tôi đã bảo là canh chừng vợ tương lai rồi sao?

Tức! Tức có ức chế! – Cảm giác hiện giờ của nó. Đi đâu, làm gì cũng bị tên này bám đuôi. Một cọng lông không thể nhổ được. Nếu không phải vì thỏa thuận nó sẽ cho ngay hắn một bạt tay, nhưng mọi việc đã đành, nó chỉ biết im lạnh quay bước đi về.

Nó không muốn gọi xe, nó muốn đi bộ về nhà để nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp đang về chiều. Bỗng dưng nó nhớ ai đó. Ai đó đã từng đi dạo phố cùng nó. Ai đó đã cùng nó đi xem bói, ai đó đã từng trò chuyện với… nó nhớ cả ai đó đã cùng nó dạo quanh công viên và tâm sự về người con gái mình thích. Nhưng dường như tất cả chỉ còn là quá khứ, sự thật bây giờ thì tất cả mọi người đã quay lưng đi. Quay lưng đi ngay trong lúc nó đau buồn nhất, thất vọng và cô đơn nhất. Nó ngẩng lên nhìn trời, tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Nó đã làm gì sai sao? Tại sao tất cả mọi người dều không tin nó? Để bây giờ một mình nó và Choi Eun Cho phải chống chọi lại tên xấu xa đó! Một giọt nước mắt lăn xuống, trên gương mặt không chút biểu cảm của nó.

“Rầm!”

Nó đâm sầm vào ai đó. Không biết có phải là trong cái xui có cái hên hay không mà một bàn tay đỡ lấy nó – tất nhiên bàn tay đó là của Kim Jea Joong vẫn đang lẽo đẽo đi theo nó. Người trước mặt nó cũng lấy lại được thằng bằng nhưng lại đội một cái nón tai bèo che cả nữa khuôn mặt. Tên Kim Jea Joong bực mình lên tiếng:

_Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đâm vào người ta còn không biết xin lỗi sao?

Tên đội nón tai bèo đó vội nói nhỏ:

_Xin lỗi!

Rồi hắn đi lướt qua nhưng nhanh chóng bị tên Jea Joong giữ lại. Lúc này nó mới để ý đến dáng người của tên đội nó tai bèo đó, trông rất quen. Vừa lúc Jea Joong lật nón hắn ta ra thì không nhầm lẫn được, tên đó chính là Lee Yoon Min. Nó ngỡ nó nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, ngạc nhiên thốt lên:

_T…h…á…i… M…m…i…n?

Yoon Min dường như cũng giật mình, quay lại nhìn nó mừng rỡ:

_Ôi! Yu Mi! Anh tìm em mấy ngày nay!

Lúc này ánh mắt nó lóe lên tia hi vọng chăm chú nhìn hắn:

_Anh… anh tìm em?

_Phải! Em đột ngột trốn viện rồi biệt tích không thấy đến trường.

_Làm sao mà… anh đến đây được?

_Anh trốn cung!

Nó trợn mắt, mém chút là rớt hai con ngươi ra rồi lại cười dịu dàng: “Anh quan tâm đến nó! Anh tin nó!”

_Thái Tử Min! Anh tìm Yu Mi để làm gì? – Lúc này Jea Joong lên tiếng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó nên không khỏi nghi ngại tên đang đứng trước mặt mình. Phải chẳng cô ta có tình ý gì với Lee Yoon Min? Dù sao cô ta sau lày sẽ là vợ hắn, hắn không khỏi bực bội khi tên con trai khác đến gần nó.

Yoon Min tò mò nhìn Jea Joong:

_Ai vậy?

Nó lúng túng:

_À… ừm… là Kim Jea Joong! Con trai của… Kim Chang Min!

Lúc này Yoon Min còn kinh ngạc hơn cả nó, chỉ thiếu cái là cầm rơi xuống đất thôi.

_Sao cậu ta lại…?

_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!

Phút chốc Yoon Min im lặng, gương mặt tối sầm lại. Anh đã không ngại bao nguy hiểm, rời cung chỉ với một chiếc đồng hồ và một chiếc điện thoại. Những ngày lang thang ngủ bờ, ăn bụi anh phải bán đồng hồ và điện thoại của mình để sống. Để rồi nhận lại được gì? Anh lo cho nó như thế nào? Giờ đây nó đi cùng một người con trai khác tự nhận hắn là chồng sắp cưới của nó. Khóe môi anh hơi nhếch lên. Tức cười! Anh như một thằng ngốc, ngốc hết thuốc chữa.

_Yoon… Min… – Nó sợ hãi nhìn anh. Anh đâu biết rằng vạn bất đắt dĩ nó mới phải đồng ý lấy tên vô lại này.

_Ồ! – Yoon Min gật đầu cay đắng ngoảnh mặt đi. Anh trở về với vẻ lạnh lùng. Tim nó như bị một con dao cắt xẻ trái tim thành từng mảnh. Nó im lặng nhìn dáng Yoon Min khuất dần trong dòng người, chợt nó hối hận chạy theo:

_Yoon Min!

_Đi về thôi! – Kim Jea Joong giữ nó lại. Nó cuối đầu im lặng, ngoan ngoãn ra về trong sự tiếc nuối. Phẳng chăng nó đã sai?

Chợt đằng sau nó vang lên giọng nói của Yoon Min:

_Em nên nhớ, chúng ta còn một trận đấu Tennis! Hãy nhớ đấy!

Nó mừng rỡ quay lại nhưng Yoon Min đã mất hút trong đám đông.

Chương 30: Mạnh mẽ lên!
—1 tháng sau—

_Chào mừng Tiểu Thư Hwang Yu Mi!

Nó khẽ gật đầu, ngôi nhà cũ phủ bụi 10 năm nay cuối cùng cũng tái sinh. Nhưng dường như trong đây thiếu thiếu cái gì đó, cái gì đó là cho ngôi nhà ấm cúng, cái gì đó tạo nên những âm thanh vui nhộn, cái gì đó làm cho nó hạnh phúc… phải rồi! Là gia đình. Nó lang thang khắp nhà tìm kiếm cái hương vị hạnh phúc của 10 năm trước. Không một bóng người, đây là giường ngủ của nó, một chiếc giường nhỏ màu vàng. Phòng em nó bên cạnh, rồi phòng đọc sách, phòng nhạc, phòng làm việc, phòng ngủ của ba mẹ… Lạnh lẽo!

“Trường Hoàng Gia! Ta trở về rổi đây!”

*********

Nó dạo một vòng quanh trường tìm Choi Eun Cho. Biết ngay là thằng bé chắp nhận chuyển đến đây là có mục đích cả mà. Ngày nào nó cũng bám sát Hea Mi. Nó thở dài đi nhẹ đàng sau hai chúng nó.

Chợt một vật màu trắng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt nó làm nó giật nảy mình… Một cái bánh ngọt?

_Cô không ăn sáng à? – Jea Joong

Nó lạnh lùng cầm lấy cái bánh:

_Cậu không thấy mệt sao?

_Tại sao?

_Ngày nào, lúc nào, giờ nào cậu cũng b
Trang: « 191011121316 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Truyện Teen - tui thề tui phải bắt ông thích tui
* Truyện Trần tình 19 năm của 1 thằng công tử coi trời bằng vung
* Truyện teen, Yêu Đi Để Còn Chia Tay
* Truyện Teen - Vợ Yêu Thích Tán Gái
* [b]Truyện Teen - Vợ À... Em Thật Ngốc[/b]
• Từ Khoá
Tags:

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON