i và cùng hét lên, trước cửa lớp, hai bạch mã hoàng tử đứng đó, phong cách lịch lãm, nam tính khiến không ai thoát khỏi. Ai vui chứ nó thì cười không nổi, tự nhiên họ đến đây làm gì? Nó bước ra khỏi lớp với tâm trạng lo sợ, ” Chạy trời không khỏi nắng ” câu đó quá chính xác, nửa bước chân nó vừa ra khỏi cửa thì cả hai cùng tươi cười bước đến:
– Anh Nhi, anh đưa em về nha! – Lâm vui vẻ.
– Nhóc con! Em sẽ đi cùng anh đúng không? Ở điều 4 ấy. – Hắn cười gian tà.
Điều 4? Ý hắn là gì nhỉ? Nó không hiểu câu đó của hắn và rồi… A, nhớ rồi, ở điều 4 của hắn có ghi người đưa đón nó đi học là hắn, tên này nhớ dai thế, đã vậy còn dùng chuyện đó đe dọa nó. Phóng lao thì phải theo lao thôi, nó đành đi với hắn vậy.
– Xin lỗi anh Lâm nhé! Em sẽ về với anh Du. – Nó nói với Lâm rồi cùng hắn bỏ đi để lại một người đứng trong đơn độc.
Toàn bộ những gì diễn ra đều được thu vào mắt của một người, người đó cắn chặt môi tức giận, tay nắm thành quyền, đôi môi mấp mấy một câu nói:
– Vương Anh Nhi, Trúc Du là của tao, mày phải trả giá.
#Trên xe hắn#
– Giờ này còn sớm, hay anh đưa em đi ăn kem nhé! – Hắn nhìn nó.
– Được đó, đi ăn kem đi! – Vừa nghe đến kem mắt nó đã sáng rỡ.
Xe hắn dừng lại trước quán kem ICY, lái xe vào bãi, hắn kéo nó xuống xe, chọn một chỗ ngồi rồi đẩy cái thực đơn đến trước mặt nó:
– Ăn kem gì? Chọn đ
đi.
Không thèm nhìn đến cái thực đơn, nó gọi cô phục vụ lại:
– Chị ơi, cho em một kem socola, một kem dâu và một kem cam, còn anh ăn gì?
Hắn trố mắt nhìn nó, không ngờ nó bé thế mà ăn nhiều vậy, hắn trả lời:
– Một kem bạc hà.
Khoảng 15 phút sau, cô phục vụ bưng bốn ly kem ra, nó ngồi ăn ngon lành, không để ý tới vẻ mặt của hắn, kêu kem là kêu vậy thôi chứ hắn có đụng đến đâu, hắn chỉ ngồi nhìn nó, lâu lâu lại khẽ mỉm cười làm dao lòng mấy cô nàng nhìn thấy.
Miệng nó dính một ít kem, hắn dịu dàng dùng khăn giấy thấm nhẹ, hành động nhỏ đó không hiểu sao lại làm trái tim của nó đập rộn ràng đến thế? Cả thân thể hình như không còn là của nó nữa, tay chân như nhũn ra, không còn tí sức lực, đối diện với khuôn mặt đẹp đến động lòng người kia, bản thân nó càng không tự chủ hơn. ” Tim ơi, mày bình tĩnh lại nào, sao đập nhanh thế? ” Nó thầm nói với con tim bé nhỏ, lấy lại bình tĩnh, nó cúi
xuống ăn, cố làm như bình thường. Cuối cùng cũng kết thúc, hắn đưa nó về nhà, chúc nó ngủ ngon rồi phóng xe đi.
#Sáng hôm sau, căn tin trường#
– Nhóc con! Em ăn sáng đi! – Hắn vừa nói vừa đặt một phần sandwich và coca xuống trước mặt nó.
– Anh Nhi, ăn phần này đi. – Lâm cũng đặt trước mặt nó một phần súp bào ngư và một ly cam ép. – Nước cam tốt cho da lắm đấy! – Lâm cười.
– Da cô ấy đẹp rồi không cần cái thứ nước ấy. – Hắn lườm Lâm.
– Còn đỡ hơn thứ coca của cậu. – Lâm liếc lại.
– Thứ coca của tôi thì sao? – Hắn quát.
– Thì sao tự cậu biết lấy, nhưng cậu dựa vào cái gì mà quát lên. – Lâm quát lại.
– Không dựa vào cái gì cả! Tôi thích thế đấy! Cậu cấm à? – Hắn quát lớn hơn.
– Đồ ngang ngược! – Lâm gằn giọng.
– Cậu nói ai ngang ngược? – Hắn nhướng mày hỏi.
– Tôi nói cậu ấy! – Lâm chỉ thẳng vào hắn.
– Này thì ngang ngược! – Hắn quát rồi đấm mạnh vào mặt Lâm.
– Dám đánh tôi à? – Lâm quay lại phản đòn.
– Thôi! Hai người thôi ngay! – Nó hét lớn.
Hai người con trai lập tức dừng lại, buông nhau ra, rồi tiến lại gần nó.
– Nhóc con, anh xin lỗi! – Hắn nhìn nó bằng ánh mắt cún con vô tội.
– Anh Nhi, xin lỗi, đừng giận anh nữa! – Lâm cũng công kích nó bằng giọng điệu đáng thương.
Trong tình huống này ngoài tha thứ thì nó còn biết làm gì nữa chứ! Haizz…
– Được rồi! Lần sau không cho hai người làm như vậy nữa! – Nó cốc nhẹ vào đầu hắn và Lâm.
– Yes! Madam. – Đồng thanh.
– Ai cho cậu bắt chước tôi. – Hắn quát.
– Cậu mới là người bắt chước! – Lâm cãi.
– Là cậu! – Hắn.
– Không! Là cậu! – Lâm.
– Thôi ngay! – Nó hét.
Ngay lập tức, hai con hổ hiếu chiến trở thành nai vàng thơ ngây hiền lành nhìn nó. Nó cũng bó tay với hai cái người này! Không hiểu sao cuộc đời nó lại gắn liền với hai con người đáng ghét đến nỗi dễ thương này. Thật là mệt mà!
Khung cảnh đó cũng được một người nhìn thấy, người đó nghiến chặt răng dùng ánh mắt căm thù pha đau đớn nhìn ba người họ, một giọt nước mắt lăn trên má người đó, giọng nói nghẹn ngào:
– Trúc Du, sao anh lại yêu nó chứ? Em nhất định giành lại anh. – Người đó gạt nước mắt, quay mặt bỏ đi. Mặc kệ khung cảnh vui vẻ của ba người kia, người đó mang nỗi đau của mình đi xa để biến nó thành thù hận và chờ đợi một cơ hội trả thù.
Chương 11: Khi hai hoàng tử đối đầu ( Phần 2 )
#Ra chơi#
Nó ngồi ăn trưa cùng hắn và Lâm, vì là không khí ba người nên nó không tốt lắm, tuy không ai nói gì nhưng nó cảm nhận được hai con người ngồi cạnh nó đang lườm liếc nhau muốn cháy cả mắt. Không đấu võ miệng thì đấu võ mắt, hai cái người này không hòa thuận cho nó nhờ được à? Muốn đấu thì ra giữa sân ôm nhau đấu đi, tự nhiên đấu nhau mà nhét nó vào giữa làm gì?
– Khụ… khụ… khụ… – Nó ho sặc sụa, cũng tại lo nhìn hai cái người này nên nó mới bị thế. Đáng ghét!!! Đáng ghét!!!
– Nhóc con/Anh Nhi, uống nước đi! – Đồng thanh tập 1.
– Đừng có nói theo tôi! – Đồng thanh tập 2.
– Đừng bắt chước tôi nữa! – Đồng thanh tập 3.
Lại nữa rồi, sao hai cái người này không hòa bình được hơn 5 phút nhỉ? Nó ho nhiều vậy mà hai người bọn họ vẫn có thể gây nhau à? Đợi họ đưa ly nước chắc nó chết vì sặc mất thôi!
– Cả hai dừng lại cho em! – Nó quát.
Lập tức hai anh chàng im lặng, rưng rưng nhìn nó, hắn lại dùng khuôn mặt đẹp trai cộng đôi mắt cún con tội nghiệp làm nó lay động, Lâm thì lại dùng giọng nói đáng thương cộng khuôn mặt hối hận làm nó dao lòng. Nó đầu hàng, nó thua, đừng có công kích nó kiểu này nữa.
– Hai người ấy, cứ gây nhau xong lại xin lỗi, con nít như thế từ khi nào vậy hả? – Nó đánh vào vai Lâm rồi lại cốc vào đầu hắn.
– Đau! Sao em cốc anh như thế? Em chẳng thương bạn trai em gì cả! – Hắn ôm đầu, nhăn mặt.
– Phải đấy! Em là con gái không nên bạo lực như vậy! – Lâm thêm vào.
– Bạn trai em hư thì em phải cốc. – Nó chỉ vào trán hắn. – Còn anh, em bạo lực thế đấy! Ai bảo em nói mãi không nghe. – Nó quay sang Lâm. – Mà hai người hay nhỉ? Gây nhau suốt ngày, đến khi bị mắng thì hùa vào đả đảo em.
– Là cậu hùa đấy! – Hắn chỉ vào mặt Lâm.
– Là cậu chứ! – Lâm cãi.
– Không! Là cậu. – Hắn.
– Là cậu! – Lâm.
– Im lặng! – Nó đánh cả hai. – Vừa nói xong lại tiếp tục gây nhau, không cho hai người gây nữa. Nhật Lâm, anh sang bàn bên phải ngồi, còn Trúc Du, anh sang bàn bên trái, không cho ai ngồi gần em cả. Nhanh, mau và lập tức! – Nó ra lệnh.
Lệnh ban rồi thì còn nói gì được nữa, Lâm cầm khay thức ăn của mình đi, hắn cũng ôm phần ăn của mình rời khỏi. Hai người ngồi hai góc trông cực kì tội nghiệp, hắn thì nhìn như con cún nhỏ vừa bị chủ mắng, đôi mắt long lanh ươn ướt sắp khóc. Lâm thì như con chim nhỏ mắc mưa, ánh mắt buồn vô cùng. Nó thương lắm nhưng ai bảo, tự làm tự chịu, cứ dễ dãi rồi lại không biết sợ là gì. Lần này nó phải phạt.
#Tại phòng nó#
Nó mệt muốn ngất luôn, không mệt vì bài tập mà lại mệt vì hai cái tên đáng ghét kia, mới đầu nó thấy Lâm hiền lành nên nó nghĩ Lâm dễ mến nhưng không hiểu sao khi Lâm gây với hắn, nó lại cảm thấy Lâm đáng ghét không kém gì hắn.
Nó mở tủ định lấy ipad chơi game cho khuây khỏa thì ánh mắt nó lại chợt để ý tới sợi dây chuyền của hắn. Cầm sợi dây chuyền lên, nó ngắm thật kĩ, những ngón tay thon thả lướt ngang chữ ” Trúc Du ” trên mặt dây. Nó phải làm sao đây? Tuy nói là suy nghĩ nhưng đó cũng chỉ là kế hoãn binh, không thể để lâu được. Nó không thể xác định nổi cảm xúc của mình, cuối cùng nó yêu ai? Nó yêu hắn hay yêu Nhật Lâm, hay là nó không yêu ai cả, trái tim nó vẫn rỗng không. Rốt cuộc tim mình có chủ chưa nó cũng không biết, mình có yêu chưa nó cũng không biết, thì làm sao nó có thể trả lời câu hỏi nó yêu ai?
Nhắm mắt, nó muốn ngủ, nếu nó không thể trả lời thì hãy để thời gian giúp nó.
#Sáng hôm sau, tại trường#
Bây giờ là giờ tập thể dục, hôm nay lớp nó học bơi, mọi người đang chuẩn bị.
Hồ bơi trường nó đặt cạnh sân bóng rổ, và thật éo le, giờ này lớp hắn đang học bóng rổ. Từ chỗ lớp nó học có thể nhìn ra sân bóng và tất nhiên, không nữ sinh nào có thể bỏ qua cảnh đại hoàng tử Nam Trúc Du chơi bóng.
Đến giờ học, lớp nó xếp thành 6 hàng, 3 hàng nam và 3 hàng nữ. Từng học sinh của mỗi hàng sẽ nhảy xuống hồ và bơi sang thành hồ bên kia.
Đến lượt nó, nó nhảy nhẹ nhàng xuống hồ và bắt đầu bơi, đang bơi thì bỗng có một bàn tay nắm lấy chân nó lôi xuống, vì lớp nó ai cũng biết bơi nên thầy giáo cho bơi ở hồ 3 mét nên nó không thể nào đứng được. Khoan, nó nhận ra rồi, không phải một mà là hai, ba và nhiều bàn tay nắm lấy nó kéo xuống. Nó hoảng sợ vùng vẫy, nhưng nửa thân dưới của nó đã bị những bàn tay không chế, nó khó thở, trước mắt nó chỉ toàn nước và nước.
Thân thể nó không còn sức lực để vùng vẫy nữa, buông xuôi tất cả, nó cảm nhận được bản thân đang chìm xuống, nó nghe thấy ai đó gọi nó, giọng nói ấm áp và thân quen. ” Trúc Du “, trái tim nó cứ thôi thúc gọi mãi cái tên đó, khuôn mặt hắn lúc cười, lúc buồn, lúc bình thản, lúc lạnh lùng cứ hiện diện lên trong nó như một thước phim quay vòng. Hình như nó thấy hắn, hắn đang lại gần nó. Ngốc thật! Sao hắn có thể ở đây, có lẽ nó chỉ ảo giác thôi! Phải, chỉ ảo giác thôi.
Nó ngất đi trong khi con tim vẫn gọi ” Trúc Du ” và hình ảnh hắn vẫn hiện lên rõ mồn một. Nó cảm thấy thân hình nhẹ bỗng, cơ thể nó hình như không còn chìm dưới nước nữa, hình như ai đó đang ôm lấy nó, là ai vậy?
– Nhóc con! Tỉnh dậy đi! Em đừng nắm mắt nữa! Mở mắt ra nhìn anh đi! – Hắn lo lắng, nghe mọi người nói nó bị ngộp dưới nước hắn lo biết nhường nào.
Nó vẫn im lặng, không trả lời, hắn cúi đầu xuống, môi hắn chạm vào môi nó, hắn hô hấp nhân tạo cho nó, vừa làm vừa không ngừng gọi nó. Nó cảm nhận được bờ môi ai đó ấm áp hôn nó, nó muốn mở mắt quá! Muốn mở mắt để nhìn thấy ai đó, để được gặp ai đó, nhưng khó quá! Đôi mắt nó nặng trĩu, không thể động đậy gì được.
Nó ho sặc sụa, nước từ miệng nó trào ra, mắt nó dần mở và điều đầu tiên nó thấy là khuôn mặt mừng rỡ của hắn.
– Nhóc con! Em tỉnh rồi! Anh lo lắm! – Hắn ôm nó.
Vậy ra người cứu nó là hắn, vậy là nó không hề ảo giác, vậy là lúc đó nó đã thấy hắn, nó tựa đầu vào vai hắn.
– Anh đưa em đến phòng y tế. – Hắn bế nó lên rời khỏi đó.
Lâm đứng lên, bước theo hắn, nãy giờ Lâm không nói một câu nào là vì Lâm đang ngạc nhiên. Khi nó bắt đầu bơi thì hắn bị trượt chân, theo Lâm biết thì lúc đó chân hắn bị trật và vì dùng tay đỡ nên tay hắn cũng bị thương, còn bật máu nữa. Vậy mà khi nghe nó bị ngộp hắn không ngần ngại nhảy xuống dù bản thân đang thương tích đầy mình. Không ai chú ý chứ Lâm chú ý rất rõ, dù là hồ sâu 3 mét nhưng nước rất trong, có thể nhìn thấy bên dưới, Lâm thấy hắn nhăn mặt vì đau nhưng hắn vẫn mặc kệ, chỉ lao xuống cứu nó không quan tâm bản thân. Hắn vì quá lo cho nó nên đã không chú ý một điều, chỗ hắn bị trượt chân có một mảng nước bôi trơn, chứng tỏ có người cố ý để hắn ngã, ở cổ chân nó có vết bầm chứng tỏ có người kéo xuống. Kết luận cuối cùng là có người làm hắn bị thương để khi nó bị ngộp hắn không thể cứu nó, vậy đây là vụ tai nạn có sắp đặt và do cùng một người bày ra.
Lâm không hề biết rằng: mọi chuyện anh suy đoán đều hoàn toàn trúng phóc với sắp đặt của một người. Người đó im lặng quan sát từ một góc kín ở hồ bơi. Khuôn mặt người đó thay đổi theo từng tình tiết của sự việc vừa rồi. Tay người đó nắm chặt, cắn chặt môi đến bật máu, giọng điệu tức giận:
– Bị thương mà vẫn nhảy xuống cứu nó, anh yêu nó nhiều đ