Teya Salat
WapVui.iN
GameTruyệnAndroid
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Khí Phách Anh Hùng 1.5.6
» Phong Vân Truyền Kỳ v21
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.0.4
» GoPet 1.2.4 - Hội Thú Chiến
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
>

Truyện Teen - Níu tay tớ một lần, được không?

gay xuống căn tin. Nhưng Vũ Hoàng đã nắm tay nó lại, nói trống không:

-Hôm nay để tôi đi mua!

Đến lúc Vũ Hoàng đi khuất khỏi tầm mắt, Bảo Nam vẫn không tin nổi những gì đang diễn ra. Tự nhiên đối xử với nó tốt vậy (thật ra thì cũng không tốt là mấy, nhưng đối với một Bảo Nam sống ở địa ngục quen rồi thì quả thật rất lạ lẫm). Không biết cậu ta lại định giở trò gì ra nữa?

Vũ Hoàng đương nhiên không phải là tên rảnh rỗi thích bày trò như Bảo Nam nghĩ. Cậu ta chỉ đơn giản là thấy hơi áy náy, nhưng cái tôi to đùng của Vũ Hoàng khiến cậu không thể nào mở miệng xin lỗi nó được, đành phải làm mấy việc mà thường ngày Bảo Nam vẫn làm. Chỉ là, chen lấn mua cơm ở cái hàng nam vào buổi trưa quả thật kinh khủng hơn những gì cậu đã nghĩ. Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 13
Nhìn Vũ Hoàng tơi tả bước ra khỏi hàng, đem hai dĩa cơm về bàn khiến Bảo Nam phải bụm miệng cười. Hình ảnh này quả thực quá hợp với cậu ta rồi, nói sao nhỉ, có chút bụi bặm kiểu cái bang ấy. Có lẽ nó đã quá quen với hình ảnh sạch sẽ tinh tươm của cậui, nên chỉ cần Vũ Hoàng tàn tạ một chút là đã thấy rất hả dạ. Vũ Hoàng đến gần, đặt dĩa cơm sườn đến trước mặt nó, nói mệt nhọc:

-Ăn đi!

Bảo Nam lúc này cười tươi, quay sang hỏi cậu ta:

-Bây giờ cậu đã biết nỗi khổ của tôi chưa? Mà sao cậu biết tôi thích ăn sườn vậy?

Vũ Hoàng nhìn nó, nói lạnh tanh:

-Một tuần có bảy ngày thì đến bốn ngày cậu ăn món này rồi. Tưởng tôi là thằng ngu chắc!

-Ừ, thì cậu thông minh, được chưa!

Bảo Nam đột nhiên dễ tính, mặc kệ mấy lời nói cau có của Vũ Hoàng mà ăn một cách ngon lành. Vũ Hoàng nhìn thấy nó như vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút, liền quay qua nói tiếp:

-Chiều nay, cậu có rảnh không?

-Chi vậy? Bảo Nam ngừng ăn ngước lên hỏi.

-Tôi muốn tham gia một câu lạc bộ.

-Thì cậu cứ đi đi, sao lại hỏi tôi rảnh hay không rảnh? Bảo Nam thong thả nói, rồi cắm cúi ăn tiếp.

-Tôi muốn cậu đi đăng kí chung với tôi!

Vũ Hoàng thản nhiên nói, rồi không né kịp hứng luôn một tràng cơm đang bay như phi tiêu vào mặt. Bảo Nam lúc này trợn mắt lên nhìn cậu, nói giọng như hét:

-Này! Cậu đừng có quá đáng. Làm như tôi là bảo mẫu của cậu không bằng. Đi học thì phải chung lớp, ở cũng phải chung phòng, giờ còn lại bắt tôi tham gia cùng một câu lạc bộ với cậu là thế nào? Tôi không thích, nếu tham gia câu lạc bộ nào thì cậu cứ báo trước cho tôi một tiếng là được.

-Chi vậy? Vũ Hoàng khó chịu lau mấy hạt cơm trên mặt, thản nhiên hỏi.

-Để tôi đăng kí vào nơi khác chứ còn gì nữa? Lâu lâu cũng cho tôi hít một bầu không khí không có cậu chứ! Mà sao đột nhiên lại thích tham gia mấy thứ này, không phải cậu chỉ thích nằm lỳ trong phòng đọc truyện thôi sao?

-Là đọc sách đấy, cậu đừng có nói bừa. Vũ Hoàng nhìn nó, nói tiếp. Tôi cần phải tham gia một số hoạt động ngoại khóa, như vậy sẽ tốt hơn khi làm hồ sơ ứng tuyển vào các trường ở nước ngoài.

-Thì ra là có ý đồ khác! Bảo Nam nhìn cậu, cười nhạt. Thế thì càng không can gì đến tôi nhé, tôi không có ý định bước một bước nào ra khỏi lãnh thổ Việt Nam đâu.

-Tôi đã nói với ba cậu rồi, bác bảo cứ dắt theo Bảo Nam theo, sợ cậu lạc lõng!

Vũ Hoàng nói, rồi thong thả ăn tiếp, tránh cái ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Nam. “Cậu ta càng ngày càng quá quắt, hở chút là đem ba mình ra dọa nạt. Tên khốn này, để tôi nắm được điểm yếu của cậu thì…”, Bảo Nam vừa nghĩ vừa khó chịu dăm dăm cái muỗng vào dĩa cơm, phát ra mấy tiếng khô khốc. Vũ Hoàng nhìn qua nó, nói giọng lạnh tanh:

-Đằng nào cũng phải tham gia với tôi rồi, thôi thì cho cậu chọn câu lạc bộ nào mà cậu thích đấy!

-Thật sao? Bảo Nam có chút hớn hở. Vậy tham gia câu lạc bộ cắm hoa đi!

Vũ Hoàng đảo mắt nhìn nó một lượt, rồi trả lời ngán ngẩm:

-Cậu liệu có làm được không đấy?

-Thì không biết nên tôi mới muốn học, không được sao? Bảo Nam nhìn cậu khó chịu.

-Tôi thấy không ổn đâu. Tham gia cái khác đi!

-Vậy câu lạc bộ trồng hoa thì thế nào?

Bảo Nam hỏi tiếp, rồi bắt gặp cái nhìn không mấy hào hứng của VũHoàng, bèn gắt lên:

-Này, thái độ đó của cậu là sao hả?

-Chỉ là tôi không nghĩ cậu hợp với mấy thứ này đâu. Với tôi là con trai mà, sao tham gia mấy câu lạc bộ này được chứ?

-Vậy thì lúc đầu đừng bảo tôi chọn. Bảo Nam khó chịu gắt. Cậu muốn tham gia cái gì thì nói luôn đi, khỏi tốn công tôi suy nghĩ nãy giờ!

-Được rồi, thế lúc trước cậu có chơi môn thể thao nào không? Vũ Hoàng quay sang hỏi.

-Tôi ở trong đội tuyển đá banh. Bảo Nam nói, rồi xua tay lia lịa. Nhưng mà nói trước, tôi không vào câu lạc bộ bóng đá của trường đâu đấy!

-Sao lại không được?

-Cậu có vấn đề gì không? Bây giờ tôi đang là con trai mà. Đi đá banh chung với tụi nó chỉ tổ chấn thương thôi, không khéo lại còn tàn tật cũng nên.

-Cậu khỏi lo xa. Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam, rồi thủng thẳng phán tiếp. Với trình độ của cậu, chưa chắc đã được ra sân đâu. Vậy quyết định vậy đi, chiều nay tôi và cậu đi đăng kí, cấm có ý định chống đối đó.

-Đáng ghét!

Bảo Nam nhìn cậu ta, rồi bực bội ăn tiếp. Xem ra ngày tháng sau này của nó, vẫn còn bị tên khốn này ám dài dài.
Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 14
Chiều đó, Bảo Nam chán nản đi theo Vũ Hoàng đến phòng câu lạc bộ bóng đá xin đăng kí. Nhìn đám con trai đang hào hứng dắt banh trên sân khiến Bảo Nam khẽ nhíu mày. Trời thì nắng chang changnhư vậy mà lại thích phơi thân ra ngoài cho cháy đen thui là thế nào, nó thật không thể hiểu nổi.

"Cộc, cộc, cộc", Bảo Nam đưa tay gõ cửa. Một anh chàng dáng người cao to hí hửng chạy ra, nhìn hai đứa bằng cặp mắt "trìu mến", khiến nó cảm thấy hơi gai người:

-Hai bạn cần gì?

-Bọn em muốn đăng kí tham gia câu lạc bộ. Bảo Nam nói, đoán chắc anh này cũng phải học trên nó một hai lớp.

-Được thôi, các em vào đi. Vừa hay có cũng có một bạn nữa đến đăng kí tham gia.

Bảo Nam và Vũ Hoàng đi vào, thấy một cậu nhóc cũng đang long ngóng đứng đó. Bảo Nam chợt thấy cậu ta khá quen mặt, liền đến gần nhìn cho rõ, rồi vui vẻ reo lên:

-Này, cậu cũng đến đăng kí tham gia sao?

Đắc Thành quay sang nhìn Bảo Nam, định thần một hồi rồi mới sực nhớ ra nó.

-Thì ra là cậu à, trùng hợp thật đấy!

Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh trùng phùng này đương nhiên chẳng hiểu gì. Cậu quay sang vỗ vai Bảo Nam, hỏi:

-Ai đây?

-À, cậu ấy là Đắc Thành, học cùng khối với mình đấy!

-Cậu cũng giỏi kết bạn nhỉ?

Vũ... cậu một chút, nghĩ là mình được thăng chức rồi à?

-Gì chứ. Bảo Nam khó chịu đáp. Để tôi đi nhặt lại!

-Không cần! Vũ Hoàng nắm chặt tay nó, lôi đi. Chỉ là đôi dép sứt thôi mà, cứ vứt đi là được rồi.

-Là quà của ba tôi đấy. Bảo Nam gắt lên. Cậu không biết gì thì đừng có nói!

Bảo Nam gạt tay Vũ Hoàng, nhưng lại bị cậu nắm chặt hơn. Vũ Hoàng đưa ánh mắt không vừa lòng nhìn nó, nói vội vã:

-Về phòng ngay, đang mưa gió thế này cậu không thấy à! Cứ bảo chú Hùng mua lại đôi khác là được rồi. Ngốc cũngphải có mức độ thôi, đừng để tôi phải cáu!

-Không thích! Không muốn!

Bảo Nam dùng toàn lực hòng thoát ra khỏi vòng tay cậu, không ngừng la hét. Còn Vũ Hoàng thì vẫn cương quyết lôi nó đi, khiến ai nhìn vào cũng phải thở dài cho cái mức độ rỗi hơi của cặp đôi này. Hai người đều bướng ngang nhau, nhưng mà cũng không cần phải giằng co dưới trời mưa to thế này vậy chứ. Thật hết nói nổi.


-“Ắt xì”! Bảo Nam ngồi trên giường, run lên cầm cập, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu than. “Không công bằng, quả thực không công bằng. Tôi và cậu đều dầm chung một cơn mưa, sao chỉ có mình tôi bị sốt chứ! Ông trời đúng là không có mắt mà!”

-“Sốt cao như vậy mà còn lắm điều, thật bực mình!” Vũ Hoàng bực dọc nhìn nó, rồi từ từ đi đến bên cạnh. “Cậu còn không ngoan ngoãn nằm im thì…”

-“Cậu đang hù con nít đấy à!”. Bảo Nam hất mặt lên nói. “Tôi cứ nói đấy, thì đã sao?”

-Đúng là đồ không biết điều!

Vũ Hoàng nói rồi sấn tới bên giường nó.

“Chụt”.

“Bốp”.

Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 11
Vũ Hoàng một tay nhét cái nhiệt kế vào miệng Bảo Nam, còn tay kia đặt cái túi chườm lên trán nó. Chỉ là thân thủ có phần hơi mạnh bạo, khiến Bảo Nam bị đau, đưa cặp mắt chán ghét nhìn cậu. Nó tức khí lấy cái túi ra, tiện thể phun nốt cái nhiệt kế khỏi miệng, trừng mắt nhìn Vũ Hoàng, rồi gắt lên bằng cái giọng khàn khàn của người ốm:

-Này! Cậu định thừa cơ hạ độc thủ với tôi đấy à? Sao tiểu nhân quá vậy?

-Cậu bảo ai tiểu nhân hả? Vũ Hoàng vừa nói vừa dứ dứ nắm tay trước mặt Bảo Nam. Nếu tôi muốn làm gì cậu thì chẳng việc gì phải đợi đến lúc cậu ốm nằm lăn ra đây cả, vừa đỡ phải lây bệnh của cậu!

-Hứ! Bảo Nam vét số sức tàn còn lại, cố gân cổ lên phản pháo. Đã thế, lúc vào nhà tắm tôi sẽ tiện thể phun vào mấy cái khăn của cậu, để tặng cậu vài con vi trùng cho có bạn mà chơi nhé!

Vũ Hoàng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Bảo Nam, sau khi nghe được cái ý đồ mất vệ sinh của nó. Cậu lấy cái túi chườm bỏ lên bàn, rồi nhặt cái nhiệt kế lên, nói lạnh tanh:

-Không chườm đá cũng được, nhưng cậu liệu mà nhét cái này vào. Biết sốt bao nhiêu độ để tôi còn đi lấy thuốc!

Bảo Nam đưa mắt lờ đờ nhìn cái nhiệt kế mà Vũ Hoàng vừa nhặt dưới đất lên, nói hổn hển:

-Cái đấy bẩn rồi, cậu đi tiệt trùng cho tôi đi!

-Càng lúc càng láo nhỉ! Vũ Hoàng vừa nói vừa sấn lại gần nó. Không ngậm thì cho vào nách kẹp, rồi đưa ra ngay cho tôi. Nãy giờ cậu lãng phí thời gian của tôi quá rồi đấy!

Bảo Nam bị mắng thì co lại như con mèo con, ngoan ngoãn làm theo lời Vũ Hoàng. “Sốt 39 độ”, Vũ Hoàng nhìn cái nhiệt kế, rồi quay sang bảo nó nằm im, còn mình thì xuống phòng y tế lấy thuốc. “Thật là, tự dưng lại phải chuyển sang cung phụng con nhóc lắm điều này, biết thế khi đó mình nhặt quách đôi dép cho cậu ta, thì giờ đã thoải mái biết là bao nhiêu!”.

Vũ Hoàng đi lấy thuốc, rồi tiện thể xin ra ngoài mua ít cháo nóng, mang về cho Bảo Nam ăn. Cậu cũng không phải là người hay để bụng, hôm qua Bảo Nam đã cho cậu mấy vố đau, nhưng giờ lại đổ bệnh nằm lăn lóc ra đấy, cậu đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Thái độ bực mình đang thường trực trên mặt cậu cũng vậy, vốn dĩ chỉ là để bảo vệ cho cái vỏ bọc lạnh lùng của một cậu nhóc không biết biểu lộ tình cảm. Trước giờ cậu chưa từng thử quan tâm ai, giờ lại phải ôm đồm một Bảo Nam bưởng bỉnh và cực kì có ác cảm với mình, đúng là có phần hơi lạ lẫm.

-Tôi về rồi đây!

Vũ Hoàng nói, rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Cậu thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy trước mặt là Bảo Nam, lúc này đang ngồi thoi thóp, lưng dựa vào tường, sắc mặt tái mét. Vũ Hoàng vứt vội đống thuốc và mên cháo lên bàn, rồi chạy đến chỗ nó, hỏi dồn:

-Này, cậu làm sao đấy!

-Không sao! Bảo Nam mệt mỏi lăc đầu. Tôi thấy khát nước nên đi qua đây uống, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

-Không phải tôi đã bảo cậu nằm yên ở đấy rồi sao? Vũ Hoàng lúc này đang lo lắng, giọng nói có phần gay gắt. Lúc nào cũng đi lung tung như vậy, lỡ có chuyện gì thì đừng có nhờ đến tôi!

-Tôi đâu dám phiền đến cậu!

Bảo Nam tức giận đáp, rồi cố gượng đứng dậy, nhưng cái đầu đau như búa bổ khiến nó mệt nhoài, vừa đứng lên một tí đã chực ngã xuống, khiến Vũ Hoàng phải dang tay ra đỡ. Cậu thật hết nói nổi với nó rồi, thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chứ cứ cãi nhau mãi thế này không khéo cậu ta lại ốm nặng hơn, rồi báo hại mình thêm mấy hôm nữa thì… Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng bèn nhẹ giọng cầu hòa:

-Được rồi, là tôi tự nguyện, cậu cương quyết không cho nhưng tôi vẫn cứ đâm đầu vào giúp đấy, hài lòng chưa?
Trang: « 15678914 »
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Xem Thêm >>
Có Thể Bạn Chưa Xem
* Truyện teen, Yêu Đi Để Còn Chia Tay
* Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!
* Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)
* Tiểu thư kiêu kì
* Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp
• Từ Khoá
Tags:

Truyện Teen - Níu tay tớ một lần, được không?

• Liên Hệ - Hỗ Trợ
Gmail: Nhoc96dt@gmail.com
Automatic Backlinks, Free backlinks Phone: 0168.707.4957
Dục Tú - Đông Anh - Hà Nội
Hosting By XTGEM.COM
Lê Minh Hải ™́ © 2014
wap hayU-ON