g mình, đi khắp phòng không thất ai Mi nghĩ ra ngay là căn phòng bí mật của mình đã bị đột nhập. ngồi lên chiếc ghế, ghế đưa Mi tới căn phòng bí mật đó.
_YOU! làm gì ở đây?- Mi
_Tôi... tôi ..tôi đến thăm cô- Kiệt ấp úng.
_Tôi có bị làm sao đâu mà anh tới thăm -Mi.
_Cô bị ốm, tôi đến thăm, nhưng có vẻ là không phải cô bị ốm mà là cô trốn học.
_À! Lúc sáng tôi hơi nhức đầu nên nghỉ học.
_Vậy cô không sao rùi thì tôi về.
Nói xong Kiệt đi xuống nhà, Mi chạy theo với tay Kiệt lại, mắt long lanh (cẩn thận chết người đó Kiệt ơi)
_Có chuyện gì? Hay là cô không lỡ xa tôi- Kiệt cười đểu rùi nháy mắt.
_Có điên tôi mới nhớ anh. Tôi muốn nhờ anh 1 việc.
_Việc gì?
_Bây giờ tôi hơi mệt, nhưng tôi muốn đi thăm Con Lala, nó ốm nặng hơn tôi. - Mi nói mắt dơm dớm nước mắt.
_Thôi được rùi, chiều vợ tương lai 1 xíu cũng không sao- Kiệt gục ngay trước giọt nước mắt đầu tiên của cô nhóc, kể từ khi mẹ cô mất thì đây là lần đầu tiên Mi khóc. Nhưng vẫn không thể quên được những lời chêu đáng yêu dành cho cô.
Đến nhà La, Mi chạy thật nhanh vào phòng La, thấy Hạo đã ở đó mặt buồn thiu đang nắm lấy tay La. Lúc này Mi không còn nghi về tình yêu của Hạo dành cho La nữa, bây giờ Mi rất yên tâm giao con bạn thân của mình cho Hạo.
_La sao rùi Hạo? Kiệt quan tâm hỏi
_Hôn mê từ hum qua tới bây giờ vẫn chưa tỉnh - Hạo
_Tao được biết là hum qua về tới nhà, bỗng nhiên La ngất nằm bất tỉnh đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thấy Hạo nói vậy, Mi lại thấy mình có lỗi hơn, khóc to tiến tới nơi La đang nằm đó:
_La. Tao xin lỗi mày. Nếu tao nghe mày thì hum nay mày đã không nằm bệt giương rùi. Tất cả là tại tao. Mau khỏi đi nha, còn chơi với tao nữa. hu hu hu!!!!!!
Hạo thấy ngạc nhiên vì 1con bé suốt ngày có khuôn mặt như bà la sát hum nay lại khóc như 1 cô gái yếu đuối
Khóc 1 lúc Mi ngất, Kiệt xanh mặt lại.
_Mi, cô tỉnh lại đi. - Kiệt thét lên
_Mày đưa Mi về đi, ở đây có tao lo cho vợ tao rùi, mày nhanh đưa vợ mày về. Vợ mày cũng bị ốm đó.- Hạo nhăn mặt nói.
_UK!
Nhanh chân chở Mi về nhà, chăm sóc cho Mi cả buổi hum đó. Cô nhóc Mi bây giờ cũng đang ngủ rất say, lúc đầu sốt rất cao, đến tối thì hạ,
_Con về nhà đi, ở đây có ta rùi, con yên tâm , vợ tương lai của con đã có ta rùi- Ba Mi đặt 1 tay lên vai Kiệt an ủi
_Dạ! Vậy con nhờ bác chăm sóc cô ấy hộ con.
_Tất nhiên là ta sẽ làm thế rùi
Đặt lên chán Mi 1 nụ hôn như anh đã tưởng tượng, Kiệt chào bố vợ tương lai xin về. Trên khuôn mắt không hết những nét lo lắng dành cho Mi. Ba Mi thấy thế, ông cười hiền nghĩ thầm:
_Có... vẻ như con ta tìm được người chồng tốt. Mong cho con bé hiểu được tấm lòng của cậu ta, rùi chấp nhận làm vợ hiền dâu thảo. (không biết đến lúc nào thì Mi mới yêu Kiệt, chắc còn dài)
Hum nay là ngày mệt mỏi của tất cả mọi người, cầu mong mai sẽ là 1 ngày tốt đẹp,
Chap 17: Lần đầu tiên
Sáng hum sau, Kiệt vì lo cho Mi nên đã có mặt rất sớm tại cổng nhà Mi.
_King koong! king koong!
Người ra mở cổng không phải là người làm mà là ba của Mi. Thấy thằng con rể tương lại sáng sớm đã đến nhà chơi, ông thấy rất ngạc nhiên. Nhưng rùi ông lại cười hài lòng vì có 1 thằng con trai, tức cũng là con rể tương lại của ông, đã hi sinh giấc ngủ sáng sớm đã tới thăm con gái mình. Nụ cười hài lòng vẫn đang ngự trên khuôn mặt ông.
_Sao con đến sớm vậy?
_Dạ! con lo cho Mi nên đến sớm xem cô ấy thế nào. Dù sao thì con gái của bác cũng sắp là vợ của con, không quan tâm lại mang tiếng bạc tình. hihi!! - Kiệt Vừa nói vừa gãi đầu như thằng học sinh trả lời cô giáo, mặt ngượng ngùng e thẹn.
_Được rùi, vào trong đi con. Mi nó cũng đỡ rùi, đêm người không còn nóng nữa, nhiệt độ trong người nó trở lại bình thường rùi. - Ông vừa nói vừa đóng cổng lại.
_Dạ, vậy thì may rùi. Con xin phép được lên thăm Mi - Người hơi cúi, mắt long lanh nhìn ba Mi.
_UKm. Con lên đi.
Lên đến cửa phòng Kiệt lại bắt đầu công việc tế nhị khi vào phòng người khác.
_Cộ cộc cộc!!!!!!!!!
Cũng như hum qua, cô không ra mở cửa, Kiệt đoán cô nhóc chưa tỉnh, liều 1 phen mở cửa vào khi chưa có sự cho phép của chủ phòng. Đi nhanh đến chiếc giường đặc biệt của cô nhóc, không thấy Mi đâu, bắt đầu đừ mắt qua nhiều hướng vẫn không thấy bóng dáng của 1 người con gái đâu. Trên đầu Kiệt bỗng hiện ra 1 chiếc đen bật sáng trưng_Tinh!!!!!!!!!!!!!!!! Ngồi xuống chiếc ghế, chiếc ghế lại bắt đầu công việc của mình, đưa con người điển trai này tới nơi nó phải đưa đến. Đặt chân lên căn phòng bí mật, Kiệt nghe thấy có tiếng nhạc phát ra, đó là tiếng nhạc quen thuộc, hình như Kiệt đã từng nghe 1 lần rùi. Hoá ra là tiếng nhạc mà anh đã được nghe và được xem người nhảy theo tiếng nhạc đó vào hum anh đã thi tuyển vào trường anh đang học. Mở hé cửa phòng, ghé 2 con mắt vào trong bắt gặp 1 cô gái mặc 1 chiếc quần sooc, 1 chiếc áo bó ngắn đến ngang lưng, mái tóc xoã dài trông rất nữ tính. Đang nhảy theo từng tiếng nhạc. Kiệt nghĩ thầm:
_Con heo hậu đậu này nhảy gì mà đẹp thế, lần này nhảy đẹp hơn lần trước lại còn nữ tính dịu dàng nữa chứ. khiến chi người ta không rời khỏi mắt.
Thực sự Mi nhảy rất đẹp, rất đỉnh, cô nhóc nhảy rất nhiệt tình, say mê. khi cô nhảy thì trong mắt cô chỉ còn hiện lên những đọng tác, trong tai cô chỉ còn tiếng nhạc đang nhảy từng nốt, tưng nốt. Kết thúc bài nhảy, cô trở lại với hiện tại, ngước mắt lên chiếc gương to trong phòng, cô thấy 1 tên con trai đang ghé đầu vào nhìn trộm cô nhảy. Bực bội quát;
_LÃ MINH KIỆT!!!!!!!!!!!!!!!!!! anh vào đây cho tôi.
_Làm gì mà quát to thế -Kiệt cú rú bước vào trong phòng. _Ai cho anh nhìn trộm tôi nhảy?
_Tôi...tôi.... bán - cầu não bên trái của Kiệt đang lùng xục mọi ngõ ngách tìm ra 1 câu trả lời thật ăn ý với hành động mình vừa làm
_Tôi đên thăm cô, thấy cô không sao, lại con nhảy nhót nhiệt tình, không lỡ phá đáng lúc cô đang nhảy nên tôi đứng ngoài xem.hì!
_Tôi không sao nữa rùi. anh về đi - Mi hất tay Bỉu Kiệt về.
Không biết nói gì, lạnh băng bước ra ngoài đầu không ngoảnh lại, trong lòng lại đang rất buồn. Đang ngồi đọc báo, thấy mặt Kiệt hiện lên 2 chữ thất vọng, ba Mi gọi lạ hỏi:
_Mặt con sao buồn thế?
_Dạ không có gì.
_Con chưa ăn sáng phải không? Ngồi ăn cùng gia đình ta đi - đặt tờ bào xuống bàn ông nói.
_Dạ. Vậy con xin phép được ở lại dùng bữa sáng với gia đình.
_Gọi Mi xuống nhà dùng bữa, quản gia Ngô. - ba Mi mặt cười ra lệnh cho quản gia.
Mi bước xuống nhà mặt hớn hở, thấy Kiệt dã ngồi ở đó, tiếng cười vụt tắt. Giọng lại lanh lảnh.
_Tôi bỉu anh về, sao anh còn ở đây?
_Tôi muốn ở lại dùng bữa với bố vợ tương lai không được hay sao?
_Ai là bố vợ của anh?- Mi mặt vênh lên nói.
Ông La ngồi đó, không chịu được tiếng ồn, ông nói 1 câu xanh rờn.
_Là ba. ba là bố vợ tương lại của Kiệt,là bố vợ của người chồng tương lai con.
Mi mở to mắt, tưởng ba đứng ra bênh cô nhưng không những không bênh lại con giúp cái người mà ông gọi là con rể nữa chứ. Kiệt thì cười đắc chí, trông cái mặt hắn lúc này thật ghét. Mi ném đôi mắt tình tứ cho Kiệt mà sao Kiệt lại thấy rợn rợn.
_Không phải con đang cần 1 người trở con tới nhà La sao? Có rùi đấy.
_Dạ. nhưng không phải tên này.
_Tên này là ai? Nó là chồng sắp cưới của con đấy. Gọi anh. Chồng đưa vợ đi là đúng với quy tắc từ xưa đến nay đã có.
_Nhưng.......
_Không nhưng nhị gì hết. ăn nhanh lên còn đi.
_Dạ! -mặt ỉu xìu, cúi xuống ăn lấy ăn để.
Kiệt thì sướng đến mức không ăn nổi, nghĩ thầm;
_He he he, ta đã có bố vợ tương lại bảo hộ rui. Lần đầu tiên cô ăn sáng cùng với tôi thấy khó chịu, nhưng lần sau và còn nhiều lần sau nữa khi ăn sang cùng với tôi, tôi sẽ không làm cho cô thấy khó chịu nữa. Hưởng thụ đi nha. he he he. - nghĩ xong Kiệt ta cũng cắm đầu vào ăn như Mi, Ông La ngẩng đầu lên nhìn cười rùi tiếp tục công việc ăn sáng để bắt đầu cho công việc đích thực. Chap 17: Tiếp.
Cả 3 người đã dùng xong bữa sáng, MI lên thay đồ và cầm theo 1 thứ mà cô không bao giờ quên mang theo bên mình. hí hửng đi xuống cầu thang, trong đầu đang nghĩ _Hí hí hum nay không phải đi học. Cười tít mắt không thèm để ý Bé Mũm đang đứng bên dưới cầu thang vẫy cái đuôi xinh xinh mừng cô nhóc. Đúng là xui cho Bé Mũn mà, vẫn còn nhỏ như thế đã bị người chủ hậu đậu của mình cho bay 1 cú từ nhà ra sân kêu ăng ẳng, còn cô nhóc thì úp mắt dưới cái nền nhà mắt lạnh thầm nguyền rủa cái tính hậu đậu lâu ngay vẫn chưa sửa được. Đứng phắt dậy chạy nhanh ra sân xuýt xoa cho Bé Mũn xin lỗi tới tấp, Mũn nhìn cô chủ của mình bằng con mắt chê trách cái tính muôn thủa, niệng vẫn không thôi kêu ăng ẳng đễ ăn vạ Mi
_Chị Xin lỗi em mà, đừng khóc nữa, chị thương.
_Đúng là cái tật hậu đậu, không biết có gì vui mà cười đến nỗi không thấy đường đi, dẫm phải con chó bậy giờ còn ngồi xin lồi. Biết là làm cho nó đau thì cẩn thận tí đi.- Kiệt nghĩ thầm.
_Thôi để ba dỗ em cho, con mau đi thăm La đi - Ba của Mi giục cô.
_Vâng ạ! chị xin lỗi Mũn nhiều lắm. Ưm nhoa!- Mi nói xong thơm gió Mũn
Nếu con chó mà nói được chắc chắn nó sẽ nói rằng(Lần sau đi thì nhớ để 2 con mắt của chị thực hiên cái công dụng của nó đi nha. Không lại mất công đâm vào tôi lại xin lỗi, đau cả đầu)
Thơm gió xong với Mũn Mi không quên chạy nhanh ra chiếc tủ lạnh, nơi mà Mi thích nhất. Lôi rất nhiều thứ từ trong tủ lạnh cho vào cái ba lô không đáy, cứ như cô định đi picnic nên phải mang nhiều đồ ăn đi vậy. Xong