Time: 01/06/2014 / 17:54
hư thế bao lâu. Nhưng ngay lúc về tới nhà, Quang Anh đã đòi ngay tôi chiếc kẹo mút ấy.
Sau này, mỗi khi nhắc tới, mặt Quang Anh đỏ rực như mặt trời khuất núi. Còn tôi thì ôm bụng cười như nắc nẻ.
Nhưng giờ thì mọi thứ có vẻ như đảo lộn. Quang Anh hết béo ngay khi cậu ấy vào cấp hai. Còn tôi, cũng từ lúc ấy, tăng cân vùn vụt. Tôi không còm nhom như trước nữa. Và một tháng trở lại đây, tôi được coi là Béo.
***
Mới 6 giờ sáng, điện thoại của tôi rung lên bần bật. Chắc mẩm lại tin nhắn của Quang Anh, tôi với chiếc điện thoại, vứt sang một bên, cuộn chăn… ngủ tiếp.
Chưa được bao lâu, nhạc chuông điện thoại tiếp tục rung inh ỏi. Bực mình. Rõ ràng hôm nay là Chủ
Nhật. Tôi vớ vội chiếc điện thoại, tháo pin….!
Vừa mới khép mi mắt, cánh cửa sổ phòng ngủ của tôi đã bị mở tung. Quang Anh nói với sang.
-” Dậy mau Vi. Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Trời đất. Rõ là bố mẹ tôi đã tính toán trước, khi cố ý để cửa sổ phòng tôi với Quang Anh đối diện nhau. Tôi lật đật dậy khép cửa, cài then cửa sổ. Nhảy lên giường ôm con Kitty ngủ tiếp.
- ” Vi. Dậy mau con. Quang Anh sang rủ đi tập kịch đây này.”
Trời ạ!!!!
—
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn tờ kịch bản dài đằng đẵng – 5 tờ lận. Nhỏ lớp phó Văn Nghệ hết nhìn tôi, lại quay sang nhìn Quang Anh. Cất giọng lo lắng.
- Quang Anh, cậu nhớ là không được để Vi ngã đâu đấy nhé. Nhớ đấy.
Sau câu nói đó, cả Quang Anh và nhỏ lớp phó cười khúc khích. Tôi quay sang lườm một cái…cháy sém.
Chẳng là Quang Anh được chỉ định vai hoàng tử. Trong ở kịch có đoạn Lọ Lem và Hoàng tử khiêu vũ. Rõ là ý bảo tôi đang béo lên đây mà. Tôi hậm hực.
- Thế nào. Cả nhóm bắt đầu tập chứ.
- Yes sir. – Quang Anh nhịn cười, điệu bộ ngiêm túc.
Cả nhóm kịch có 5 người. Tôi, Quang Anh, nhỏ lớp phó, Ngân và Phan. Nhỏ lớp phó và Phan đóng vai hoàng hậu và nhà vua. Còn vai bà tiên phù phép do Ngân đóng. Ngân xinh và khá bạo dạn, vì thế ngay cả khi Quang Anh đã cố ý nói tôi là ” bạn gái” cậu ấy, Ngân vẫn thường xuyên để mắt tới Quang Anh. Ngay cả lúc này cũng vậy, Ngân nhìn Quang Anh một cách chăm chú khiến tôi phải e-hèm lấy giọng mãi vở kịch mới chính thức đi vào khâu duyệt trang phục
Có vấn đề không phải nhỏ đối với tôi, đó là: Bộ quần áo Lọ Lem. Tôi chỉ mặc được khi….không kéo khoá ở sau lưng. Rõ ràng trước đó tôi nhớ là tôi mặc vừa như in dưới chục con mắt trầm trồ cơ mà. Mà khoan…….Đó là tháng trước.
Tôi vác khuôn mặt bí xị với bộ quần áo Lọ Lem ra ngoài sân khấu. Não nề:
- Tao không mặc vừa.
Chẳng biết nét mặt của tôi trông hài đến mức độ như thế nào mà cả nhóm ở bên dưới ôm bụng cười ha hả. Duy nhất có Quang Anh, cậu ấy không cười nếu như không phải dùng tới từ: nhịn cười. Quang Anh bước lên sân khấu, cầm bộ quần áo trên tay tôi. Đề nghị.
- Hay là mang đi sửa?
- Không được đâu. Quần áo của nhà trường. Sửa không được. Nhưng lần trước Vi mặc vừa mà. – Ngân ở dưới lên tiếng ngay sau câu nói của Quang Anh.
Nhỏ lớp phó đẩy gọng kính cận. Lo lắng.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cuối tuần này, tức Chủ Nhật tuần sau diễn rồi.
- A…Tớ có cách rồi. Hay là mình đổi quần áo đi. Đổi vai cũng không có vấn đề gì. Với lại mình cũng đã tập qua một lượt rồi. Chắc mọi người cũng nhớ vai của nhau.
Ý kiến của Phan đúng là không tồi. Tôi hét toáng lên:
- Đúng rồi. Hay đấy Phan. Không uổng công ông ngồi cạnh tôi.
- Vâng. Ngồi cạnh bà giờ kiểm tra tôi còn thấy không uổng. Chứ ngồi cạnh bà lúc bà chán thì….tôi xin hai chữ bình yên ạ.
- Thù dai thế ông.- Tôi cười hì hì.
- Cái gì? Tôi còn không tẩy được mấy dòng chữ ở vở đi đâu đấy.
Chỉ chờ đến lúc này, nhỏ lớp phó mới có cơ hội được chen ngang.
- Á à. Hai người viết thư tình cho nhau trong lớp nhé. Khai mau.
Và như để chứng minh mấy dòng chữ mà tôi viết vào vở cậu ấy không phải thư tình như nhỏ lớp phó phóng đại, và mặc cho tôi khua chân múa tay kêu cậu ấy giữ bí mật, Phan lôi trong cặp mình ra 1 quyển vở, khua khua trước mặt nhỏ lớp phó trong khi đưa con mắt hình viên đạn nhìn tôi.
- Đây. Hậu quả của việc thấy ” mĩ nhân” đang chán, làm bộ “anh hùng” ra hỏi đây.
Nhỏ lớp phó chộp lấy quyển vở, dõng dạc đọc to.
- ” Thay vì tôi chán thấy bạn buồn…….
….
….
….
….
Thì bạn hãy cởi truồng leo lên cây cột điện và….
tụt xuống cho tôi cười được không?.” Hahaha. Cái gì thế này hả Vi?
Theo sau tiếng cười như pháo nổ của nhỏ lớp phó là những tiếng khúc khích của mấy con người còn lại. Tôi doạ Phan.
- Ông cứ liệu hồn đấy.
- Ai bảo bà giỡn với tôi.
- Ông…..
- Vậy chúng ta nhất trí vở kịch thế nào đây?
Giọng của Quang Anh bất ngờ vang lên khiến những tiếng cười nhỏ lại. Ngân thấy vậy, cũng nói thêm.
- Đúng rồi đấy. Việc đổi vai thế nào đây? Ai vào vai của Vi bây giờ?
- Vậy Ngân vào vai của Vi đi. Dù gì cũng có một cô tiên béo chứ bộ, Vi sẽ làm cô tiên thay Ngân.
Quang Anh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn tôi. Tôi biết là cậu ấy thắc mắc lí do vì sao tôi không nhờ ai khác mà lại nhờ Ngân. Rõ ràng là tôi biết Quang Anh đang né tránh Ngân cơ mà.
- Đúng rồi đấy. Cả Vi và Ngân hay đi diễn văn nghệ cho trường, xử lí sân khấu dễ thôi. Với lại, một bà tiên hơi đầm đậm người, quả là dễ thương đấy. – Phan trầm trồ.
- Vậy cứ quyết định vậy đi. Chúng ta tập thôi.
Tiếng nhỏ lớp phó cất lên kết thúc vấn đề về việc chiếc váy và phân vai kịch. Vở kịch diễn ra như những gì được dự tính trước. Tôi là một bà tiên và sẽ phù phép cho Ngân đến dự tiệc với Quang Anh.
***
Tiếng phanh xe cái két dừng trước cổng nhà tôi. Suốt chặng đường từ trường về tới nhà, Quang Anh không hề nói chuyện hay chọc tôi như mọi ngày. Làm ra vẻ bình thường nhất có thể, tôi tươi cười vỗ nhẹ vào vai Quang Anh.
- Tuần sau lớp mình được giải kịch nhớ cho tao đi ăn kem đấy nhé. Vì có sự xuất hiện của một bà tiên xinh và béo đẹp như tao.
Quang Anh không đáp lại sau câu nói nửa đùa nửa thật của tôi. Tôi cười hì hì, gượng gạo.
- Này, sao không nói gì thế mày? Hay là đang cao trào cảm xúc đấy?
- Mày thích cái trò gán ghép này lắm hả?
Tiếng Quang Anh bất ngờ vang lên, coi bộ cậu ấy giận tôi lắm.
- Mày giận tao chuyện nhường vai kịch cho Ngân hả? – Tôi lí nhí.
- Nếu mày là tao mày có giận không?
- Nhưng tao nghĩ Ngân phù hợp với vai đó hơn tao. – Tôi chống chế.
- Chứ không phải là mày đang cố tình gán ghép tao với Ngân à.
- Tao….Tao….
- Tao đi về đây.
Không đợi tôi nói hết câu, Quang Anh vội dắt xe vào cổng nhà cậu ấy.
- Nhưng tao nghĩ…mày với Ngân hợp nhau đấy chứ. Sao mày không thử quen Ngân xem sao? Với lại, tao với mày làm sao giấu mãi chuyện giả vờ quen nhau theo nghĩa khác được.
Quang Anh dừng bước sau câu nói của tôi, cậu ấy quay lại, đôi mắt nâu nâu của cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi vội lảng mắt đi nơi khác.
- Vì mày cảm thấy phiền khi đóng vai “bạn gái” của tao hả?
Tôi cố làm ra vẻ bình thường, di chân trên nền đất.
-
Tao không biết.
- Hay mày thích Phan?
- Tao…
- Vậy cứ làm y như quyết định của mày đi.
Tôi đứng trước cổng một lúc rất lâu sau ki Quang Anh vào nhà cậu ấy. Sự thật là trong đầu tôi có ý định giúp Ngân.
Mấy hôm trước, Ngân đến gặp tôi. Cô ấy nói cô ấy biết: tôi với Quang Anh chỉ là bạn thân của nhau. Ngân nhờ tôi giúp chuyện của cô ấy, vì Quang Anh chẳng thân với bất cứ cô gái nào ngoại trừ tôi. Chẳng biết lúc đó trong đầu tôi nghĩ gì, tôi gật đầu cái rụp.
—
22 giờ 30 phút.
Cánh cửa sổ đối diện cửa sổ phòng tôi đóng im lìm. Bình thường giờ này tôi và Quang Anh thường trao đổi bài về nhà, hoặc thi thoảng cậu ấy đàn ghi ta cho tôi nghe, có lúc lại nghêu ngao hát. Dù giọng hát với tiếng đàn hoàn toàn ăn khớp và nghe bình yên đến lạ, vậy mà lần nào tôi cũng la ó cậu ấy hát dở. Quang Anh lần nào cũng thề sống thề chết sẽ không bao giờ đàn cho tôi nghe nữa, thế mà cũng phải qua chục mấy cái mai rồi.
Nhưng hôm nay, điều đó là sự thật. Có một cảm giác gì đó như trống trải trong tôi. Có thể, Quang Anh như một thói quen với tôi vậy.
Có vẻ như lần này, Quang Anh giận tôi thật.
Có gì to tát đâu. Chỉ là tôi muốn giúp cậu ấy. Nhưng có lẽ cái giúp dại nhất là giúp hai người đến với nhau bằng việc đại loại như là hành động gán ghép của tôi lúc này thì phải. Tôi nhớ, có lần tôi đã cố ý gán ghép Ngân với Quang Anh bằng cách hẹn cậu ấy đi chợ hoa và cuối cùng người xuất hiện lại là Ngân. Lần đó, Quang Anh cũng giận tôi lắm.
Đôi khi tôi cũng mơ hồ về tình cảm của mình dành cho Quang Anh. Cậu ấy đơn giản chỉ là người bạn lớn lên bên tôi, ngoài lúc chành choẹ với tôi, Quang Anh luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất tôi tìm đến khi gặp vấn đề, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt khác lạ của tôi, cậu ấy cũng đoán ra chuyện mà tôi gặp phải. Những lúc như thế, tôi thường gọi đùa cậu ấy bằng cái tên: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương. Và thậm chí, trong danh bạ điện thoại bây giờ của hai đứa, cũng lưu bằng cái tên ngồ ngộ lúc nhỏ ấy.
Tên tôi trong danh bạ của Quang Anh là: Vi dễ thương của Phù thuỷ nhỏ.
Và tên Quang Anh trong điện thoại của tôi: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương.
***
Đã gần một tuần Quang Anh không nhắn tin, không gọi điện, không gọi tôi vào mỗi sáng, không chành choẹ với tôi như mọi ngày. Cậu ấy chỉ lẳng lặng đợi tôi ở trước cổng lúc 6 giờ 30 để chở tôi đi học, và 11 giờ 30 chở tôi từ trường về. Và rốt cuộc thì trên đường cậu ấy cũng chẳng mảy may nói với tôi một câu nào.
Đầu tiên là bố mẹ tôi và bố mẹ Quang Anh, họ ngạc nhiên và tò đến mức, mẹ tôi đích thân hỏi tôi và mẹ Quang Anh đích thân hỏi cậu ấy một câu hỏi chung: Vì sao hai đứa bỗng nhiên im lặng như vậy?
Và câu trả lời chung mà họ nhận được từ tôi và Quang Anh là: Chúng con đang chơi trò chơi Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.
Sau đó là đến lũ bạn cùng lớp bọn tôi, chúng nó mắt chữa A mồm chữ O cả tuần nay. Và câu trả lời của chúng tôi: Bon tao đang chơi trò Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.
Có vẻ như mọi vấn đề được giải quyết ổn thoả nếu như không có vấn đề tưf phía tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Chỉ là tôi bớt thời gian cạnh Quang Anh đi, giảm thời gian cãi nhau, đỡ phải tranh giành như mọi ngày… Nhưng, sự thật là tôi thấy trống trải vô cùng. Việc có Quang Anh bên cạnh như một thói quen với tôi. Đâu đâu cũng thấy hình bóng của cậu ấy. Và dường như, Quang Anh đang trốn tránh tôi thì phải.
Mấy lần định bắt chuyện với Quang Anh, tôi đều lưỡng lự. Cứ nhìn thấy ánh mắt xa xăm và khuôn mặt lạnh te của cậu ấy, mọi can đảm của tôi như đánh bại. Chẳng biết lí do vì sao, nhưng thật sự thì tôi thấy nhớ Quang Anh.
—
Chủ Nhật, ngày mà chúng tôi diễn vở kịch đã chuẩn bị trước đó cả tuần.
6 giờ chiều, tôi nhắn tin cho Quang Anh.
-” Hôm nay tao có việc ở trường. Chị phụ trách nói cần xem lại cái phông sân khấu tối nay. Tao đi trước. Mày nhớ đến đúng giờ.”
Đáp lại tin nhắn cả tuần mới có ấy của tôi là dòng chữ “ừm” ngắn gọn của Quang Anh.
…
20 giờ. Sân khấu trường nhộn nhịp hẳn. Ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng hò hét của học sinh cùng khối cũng chẳng làm tâm trạng tôi khá khẩm hơn. Sau khi giúp chị phụ trách sửa lại phông nền sân khấu, tôi ngồi đợi đội kịch của lớp ở phòng chờ vì lớp tôi là tiết mục đầu tiên.
20 giờ 15. Đội kịch đã đến đủ, trừ Quang Anh. Tôi nóng ruột gọi điện cho Quang Anh chục lần, đều thông báo máy bận. Vừa bực vừa lo, tôi định phóng xe về tìm cậu ấy thì nghe thấy tiếng Ngân.
- Đến, đến rồi. Quang Anh đến rồi.
Tôi hấp tấp quay ra. Quang Anh trông lạ lắm, cậu ấy trông khá là chững chạc trong bộ vest hoàng tử. Trên mặt lấm tấm mồ hôi, Quang Anh thở hổn hển:
- Xin lỗi mọi người nhé. Xe tớ bị hỏng giữa đường.
- Vậy không biết đường nghe điện thoại khi người khác gọi à?
Tiếng quát bất ngờ của tôi khiến Quang Anh sững sờ quay sang, cậu ấy lúng túng đến nỗi mặt đỏ bừng.
- Tao…Tao xin lỗi, điện thoại tao hết pin, tao vứt ở nhà.
Đúng lúc đó, có tiếng loa thông báo đến tiết mục mở màn của lớp tôi. Tôi quay sa