tính
- Cô biết đoạn đó hả?
- Đoạn nào?- Nó thốt ra cậu nói ngây thơ làm hắn suýt té cầu thang
- Đây nè!- Hắn quăng cho nó đoạn hồi sáng mà vừa hắn mới sao ra bản khác
Xem xong, nó ngại , cúi mặt xuống
- Cô thích tôi à?- Hắn hỏi
- Không có- Nó lí nhí
- Thế sao cô không hôn luôn? - Hắn thích thú , trêu nghẹo nó nào ngờ..
- ANH THÍCH TÔI HAY SAO MÀ CỨ HỎI SUỐT NGÀY CÂU \" CÔ THÍCH TÔI À\" VẬY - Nó hét lên, chạy 1 mạch lên tầng
Hắn chẳng nói gì chỉ thoáng nghĩ \" Nếu điều cô nói là sự thật thì tôi cũng muốn yêu thêm lần nữa \"
Điện thoại hắn rung lên , đầu dây bên kia nói
- Alo, đây có phải người nhà của bệnh nhân Nguyễn Đình Thi không?
- Đúng ! Có việc gì không?
- Cô ấy bị tai nạn trên đường, chúng tôi thấy số của cậu trong danh bạ của cô ấy nên gọi
- Sao ông dám chắc là cô ấy?- Hắn gấp gáp hỏi
- Chúng tôi thấy sách vở của cô ấy có ghi tên cô ấy nên chúng tôi dám khẳng định là cô ấy
- Cô ấy ở bệnh viện nào
- Đường XX, bệnh viện 23x4 , phòng 54
Hắn không nói gì, với lấy chiếc áo khoác, chạy xe đến đó
Đến nơi, hắn chạy hồng hộc đến phòng 54, mồ hôi nhễ nhại
Thấy 1 người trung niên đứng đó, hắn hỏi
- Người đó đâu?
Ông không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, chỉ vào trong phòng
Hắn ngồi xuống ghế, chờ đợi và khẽ hỏi bằng giọng mệt mỏi, sợ hãi
- Ông tìm thấy cô bé ở đâu?
- Lúc đó, tôi đi qua con đường đó thì thấy cô bé đi trên vệ đường, mà đường cô bé đi thì ít người lắm, thỉnh thoảng xe tải hoặc những... loại xe to mới được đi vào đó, tôi định rẽ vào bảo cô bé là phải cần thận khi qua đường ... nào ngờ... chưa bước đến nơi thì cô bé không nhìn đường mà đi luôn sang bên kia đúng lúc xe tải đằng sau đi tới, tôi hét lên nhưng cô bé không nghe thấy .. và rồi xe đã đụng trúng cô bé..- Ông kể xong nhìn sang hắn, thì thấy hắn vò đầu bứt tai, mặt không cảm xúc. Ông vỗ vai hắn, bác sĩ bước ra hắn vội nhào tới hỏi
- Cô ấy sao rồi? Em tôi làm sao? Hả hả? - Hắn giật áo ông bác sĩ
- Em gái cậu không qua khỏi! Cô bé bị thương phần đầu do bị xô quá mạnh , mong cậu thông cảm - Ông bác sĩ cúi đầu đi khuất, hắn không nói gì đi gần tới chỗ Thi Thi.Bây giờ cô bé được phủ 1 tấm vải trắng , hắn quỳ xuống hỏi
- Thi à mà đâu phải em là Thi, Em là Hồng Ngọc cơ mà. Anh quý em như em gái của anh cho dù Đình Thi đã mất, còn bây giờ, em cũng đi theo Đình Thi và Bảo Nhi sao, anh biết nói gì với bố mẹ của em đây, hả.. Em tỉnh lại đi , em còn Minh Thiên nữa mà..Sao em lại về đây rồi chịu hậu quả như vậy?- Hắn không khóc, không gào thét, hắn chỉ khẽ vén tấm khăn và đặt 1 nụ hôn trên trán của Hồng Ngọc rồi lẳng lặng bỏ đi
Ra khỏi phòng của Đình Thi, hắn gọi cho Minh Thiên, sắc mặt lạnh tanh không cảm xúc
- Alo, mày gọi tao có việc gì thế?
- Hồng Ngọc mất rồi!
- Hồng Ngọc nào- Thiên vẫn đơ đơ hỏi lại
- Đình Thi bây giờ! MẤT RỒI
- Mày đang đùa à? Mày đang ở đâu thế?
- Đường XX, Bệnh Viện 23x4 Phòng 54
Thiên quẳng điện thoại qua 1 chỗ, lái xe đi đến đó
...
- Nam, Thi đâu, mày đang nói dối phải không?
- Hắn chỉ vào trong phòng, Thiên bước vào
Vạnh tấm khăn lên, Thiên khuỵu xuống
- Thi à, mình mới yêu nhau mà, tại sao em lại bỏ tôi, em tỉnh lại đi chứ, tôi không tin đâu - Minh Thiên gào thét trong căn phòng đó, nước mắt anh rơi... nhưng cũng chẳng giúp được gì, hắn đi vào, lôi Minh Thiên ra
- Bỏ tao ra- Thiên gào thét
- Mày phải biết rằng Thi đã mất, Thi không còn sống lại nữa mày hiểu không- Hắn hét lên
Thiên ngồi phập xuống ghế
- Mai chúng ta sẽ đám tang cho cô ấy
Đúng lúc đó thì Nó và K.Ly hớt hải chạy đến
- Thi đâu - Nó hỏi, nước mắt đẫm đìa, Còn Ly cũng khóc nhưng chỉ khẽ Thiên
Hắn chỉ, nó đi đến cửa phòng , nó nhìn vào, nó càng khóc , nó quỳ xuống
- Tôi không tin đâu , Sao Thi lại mất chứ, tôi lại mất đi 1 người bạn à....- Nó khóc rất nhiều, bây giờ căn phòng của Thi đã được khóa , không ai được phép vào, rồi tin này cũng lan tới Ba má của hắn và Ba má của Thi bây giờ
....
Sang đến ngày mai, cái ngày phải đưa Thi- Hồng Ngọc đến nơi yên nghỉ thì tất cả nhà Họ Hoàng và Ba Mẹ của Hồng Ngọc vô cùng thương xót... Chỉ trong chốc lát Hồng Ngọc đã được đưa đi và rồi cái tin tức : Phạm Hồng Ngọc được thay thế làm con gái của chủ tịch nhả Họ Hoàng là Nguyễn Đình Thi cũng được đăng lên và mọi người ai cũng biết được điều đó[ Đoạn này tg viết ngắn gọn thôi nhé">
--
Sau đám tang, Hắn đưa nó về nhà . Còn Khánh Ly và Minh Thiên cũng mất tích sau đám tang của Hồng Ngọc
- Bỏ tôi ra- Lại là câu nói của K Ly vang lên, Minh Thiên đã kéo Khánh Ly ra 1 bãi đất hoang
Minh Thiên nhếch môi
- Chính là cô sao ?
- Tôi làm sao ?- Ly không hiểu sao , nhíu mày, mắt đỏ ửng vì khóc
- Cô đã thuê người đâm Hồng Ngọc đúng không
- Không phải tôi! Tôi không có làm
- Sao! Chính là Cô , cô đã làm. Cô đâm chết Ngọc vì biết Tôi và Ngọc Yêu nhau, nên từ đó , cô muốn mình thay thế Ngọc trong tôi đúng không hả
- Không !Tôi không có làm! Tôi cũng rất sốc khi biết được tin Ngọc bị xô mà - Nước mắt Ly đầm đìa chày
Thiên nhếch môi
- Cô là loại đàn bà xảo trá, nếu cô muốn thay Ngọc thì tôi đồng ý nhưng sao cô lại xô Ngọc như vậy chứ
Ly không nhịn được hét lên
- Sao chứ! Tôi đã nói là tôi không làm rồi! Tại sao tôi lại phải xô chết Ngọc như vậy chứ! Anh tưởng anh đắt giá lắm à! Tôi không vì 1 thằng con trai mà đi giết người, giết cả người bạn thân của mình như vậy đâu! Tôi không phải là loại con gái như vậy ! - Ly nói xong, chạy 1 mạch đi, chạy thật nhanh, thật nhanh....
-----
Bên chỗ nó và hắn
- Anh uống nước đi- Nó đưa cho hắn cốc nước, ngồi xuống cạnh hắn
- Hắn chẳng nói gì chỉ khẽ nhận cốc nước từ nó, bây giờ nó cũng đã biết tình hình về em gái của Hắn nhưng nó vẫn chưa biết người hắn yêu
- Đừng buồn nữa, chuyện rồi cũng sẽ qua mà!
2 ngày nay, mặt hắn lạnh tanh, chẳng nói chẳng giằng , hắn cũng chẳng khóc
- Nè, anh nghe nhạc đi!- Nó nhét tai nghe vào tai hắn
- Người ta từng nói là : Mỗi khi buồn thì hãy nghe 1 bài nhạc thì nỗi buồn đó sẽ vơi đi- Nó lí giải
- Cô thích Rap ? - Hắn mở miệng
- Um- Nó khẽ gật đầu cổ ậm ừ
*Nó rất thích rap, ngày nào cũng như ngày nào, nếu có ai hỏi nó \ ại sao thích rap \" thì nó chỉ trả lời \" Bời vì rap như 1 đoạn văn, bày ra những tâm sự \" ( Giống tg thế)
- À ha, hay để tôi hát rap cho mà nghe nhé - Nó sáng mắt, cười toe toét
- Hắn nhíu mày - Rap nhanh như vậy , cô hát được à?
- Hư, anh đừng khinh tôi mà tôi hát anh đừng cười đó nhé ( Nói thế thôi, nhưng nó làm như vậy chủ yếu là để hắn vui vì vì chị ấy cũng yêu anh ấy mà >\<)- Với 1 người suốt ngày nghe rap và hát theo như nó thì không thuộc với là lạ, nhưng có điều hát có rực rỡ không mới là quan trọng
- Rồi nó bắt đầu ê a 1 đoạn mà nó thuộc trong bài \" Xin Đừng Khóc \" - Dù không có nhạc nhưng nó vẫn hát bởi vì nó thấy mặt hắn rất buồn, tưởng như đang khóc
Nó cũng cứ hát, nó hát luôn cả lời con trai hát, mới hát được mấy câu thì nó mệt, nó ngừng lại
Hắn ôm miệng cười, nó nhăn mặt
- Sao anh cười tôi ?
- Haha , Cô \"Đọc Rap\" hay Cô \"Đọc Sớ\" vậy?
Nó gãi đầu , miệng cười cười mà thật đúng là lần đầu tiên nó thấy hắn cười to như vậy, trông hắn cười rất đẹp, nó cứ nhìn hắn cười và trả lời bằng 1 câu rất là ngây thơ
- Tôi hát Rap !Hay đúng không?
- Haha- Hắn càng cười to hơn, hắn cũng không hiểu sao hắn lại cười tươi như vậy dù.. cái lời hứa đó vẫn còn vẩn vơ ở đâu đây
- Nè , anh còn muốn nhìn thấy \" TỔ Quốc Dạt dào \" này thì đừng có cười nữa nhé- Nó lấy cái gối đập đập vào tay hắn
- Thôi nào- Hắn thôi không cười, Thay vào đó là chuông điện thoại vang lên
- Alo, thưa cậu
- Sao?
- Cậu đến chỗ làm của cậu đi, có chuyện về cô chủ Hồng Ngọc
- Hắn cúp luôn máy , quay ra chỗ nó
- Cô ở nhà , tôi có việc và cô cũng không được đi ra khỏi nhà đâu đó- Hắn bỏ lại nó không hiểu gì, thay vào đó là cho mấy tên vệ sĩ coi chừng, hắn lái xe đi khuất
Đến nơi, 1 người mặc vest đen chạy ra
- Thưa cậu chủ, Khả Vỹ thuê người đâm chết cô chủ!
- Sao cơ!
- Đúng đó cậu ! Theo như tôi nghĩ, mình không nên gọi cảnh sát bắt cậu ta, nếu làm như vậy sự việc càng khó xử mà chúng ta không có bằng chứng để buộc tội cậu ta, theo như tôi nghĩ chúng ta hãy làm cho gia đình cậu ta phá sản rồi sau đó bắt cậu ta khai trước cảnh sát. Bây giờ cậu cai quản việc ở dưới này, trên thành phố là ông chủ tôi nghĩ cậu Thiên có cổ phần cao thứ 2 của công ti , tôi sẽ nhờ cậu ấy giúp, cậu chủ thấy thế nào
- Hắn khẽ nhíu mày, gật đầu rồi giao các nhiệm vụ cho người mặc vest đó, sau đó hắn lái xe về nhà , không cần biết lý do tại sao Khả Vỹ giết Hồng Ngọc
*****
- Alo, Mày đến quán trà sữa với tao đi, tao có chuyện muốn nhờ mày - Khánh Ly sụt sịt nói
- Ừ, Ôcê, đợi tao chút! Nó cúp máy , phóng vèo ra cửa nhưng 2 tên cao to lù lù chặn lại- Biết với sức của nó không đánh được 2 tên này nên bắt đầu giở \" VÕ MIỆNG \"
- Thưa cô, cậu chủ không cho phép- 1 tên nói
- Cho tôi đi đi mà! Bạn tôi đang cần tôi
- Nhưng cậu chủ không cho
Hắn về tới nhà, nhưng 3 người kia vẫn cứ giằng co , chẳng thèm để ý tới hắn
- Cho tôi qua đi, 2 người cần tiền đúng không? Tôi sẽ cho!
- Nhưng cậu chủ không cho phép!
Nó hét lên
- Nếu các anh không cho tôi qua , tôi sẽ đá anh bay lên nóc của cái nhà này đó!
Hắn nghe thấy mà suýt sặc nước bọt
- Tôi khỏe như vậy mà còn không đá được 2 người đó lên nóc biệt thự này, cô \" cơ kiến \" mà cũng đòi đá lên đó, tôi đảm bảo cô không tàn phế thì cũng khuyết tật sớm đó
Nó thôi không cãi nhau với 2 tên đó, quay ra cãi với hắn
- Sao anh lại bắt tôi ở nhà hả???????
Hắn bối rối cũng chẳng hiểu nổi hắn, nên trả lời bừa
- Tôi sợ cô đi 1 mình , lại bị xô giống Hồng Ngọc
- Ha ha, anh biết quan tâm người khác từ khi nào thế ? Nó phá lên trận cười, 2 tên vệ sĩ kia thì hoa hết cả tai@@
Hắn ngại, hắn không hiểu tại sao từ khi gặp cô gái này dù tính tình không giống Bảo Nhi mà vẫn làm hắn cười, biết quan tâm, và làm hắn chịu thua nữa chứ
- Thôi tôi đi đây- 1 giọng nói chặn lại cái suy nghĩ của hắn
2 vệ sĩ cũng thả tay ra
- Tôi đưa cô đi-
- He he, không cần đâu, cảm ơn nhé- nó lấy xe đạp đi
Hắn chợt khựng lại\" Nếu như Khả Vỹ... có thể..\"
- Nếu cô không để tôi chở đi thì tôi sẽ đưa cuộn băng cô định hôn tôi cho mọi người biết - Hắn nói dõng dạc từng chữ, quên luôn sự xuất hiện của 2 anh vệ sĩ bảnh trai đứng kia suýt té
Nó vừa bước lên xe đạp thì té ngay ra đất, 2 người vệ sĩ..:
- SAO CƠ, CÔ CHỦ HÔN CẬU CHỦ Ư ?
Nó chặn lại
- Không, không phải, chỉ là định thôi mà, huhu
- Hắn bịt miệng cười thầm, quay ra nói nhỏ với 2 người vệ sĩ điều gì đó, rồi kéo nó sồng xộc lên xe
- Hu hu, anh đừng đưa cuộn băng đó nhé, tôi lạy anh đó!
- Biết thế- Khuôn mặt không cười cũng không lạnh lùng như trước
- Hừ, nếu anh mà đưa thì tôi sẽ...- Nó khựng lại, hắn dừng xe, quay qua hỏi nó
- Sẽ làm sao?
- Sao anh dừng xe
- Cô trả lời đi!
- Tôi sẽ đập chết anh!
Hắn nhếch môi lái vèo đi đến quán trà sữa
Bước vào quán, hôm nay quán không có ai chỉ có mỗi Khánh Ly, nó cùng hắn bước đến đó, Ly thấy nó vội ôm chầm lấy nó, nó cũng ôm lại, còn hắn ngồi vào ghế nhìn họ ôm nhau cảm thấy khó chịu [Hehe, nó ôm con gái mà Nam">
- Thôi thôi, 2 người ôm nhau người ta tưởng bê đê đó!
- Rồi nó cùng Khánh Ly ngồi xuống, nó liếc xéo hắn
Nó ân cần hỏi
- Mày sao thế?
- Khánh Ly kể lại toàn bộ câu chuyện, có cả hắn, cả nó biết
Hắn nhíu mày , nhấc điện thoại gọi cho Thiên và kể lại cho Thiên là Ly vô tội
- Thôi, cũng tối rồi , tôi đưa Huyền về !
- Ly à, Ly về cẩn thận, Huyền về trước đây !pp nhé
- Ừ, Huyền cũng cẩn thận - Ly cười nhẹ
Nó và hắn bước lên xe, hắn lái xe đi, cố đi thật nhẹ để ngắm trời đêm còn nó thì ngủ luôn rồi
Ly cũng về ngay sau đó
.....
Buổi tối hôm đó, Thiên vò đầu bứt tóc
- Trời ,