À, mà chị Hiểu Thư cũng hỏi kỳ nghỉ cậu có đến làm không đấy, hôm nay tớ quên bảo với cậu.” – Tin nhắn của Lưu Ninh.
Tôi mắt nhắm mắt mở trả lời lại tin nhắn của cậu ấy. “Tớ chuẩn bị đi ngủ đây. Cậu cũng ngủ sớm đi. Chắc vài ngày nữa tớ đi làm, ở nhà cũng không có việc gì để làm mà.”
“Ừ, ngủ ngon. Kiss.” – Chính tin nhắn này của Lưu Ninh khiến tôi mất ngủ. Cậu ấy vẫn còn thích tôi!
Tôi muốn ngủ nhưng tin nhắn của Lưu Ninh khiến tôi không thể ngủ được. Tôi không dám nhắn lại. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mà quên mất rằng gần đây tôi có sợ cửa sổ, một ánh đèn loé qua rồi loé lại. Tôi nhìn qua cửa rèm và thở phào khi thấy ánh đèn được chiếu lên từ đám choai choai dưới đường, còn nhà đối diện thì không một ánh đèn.
Tạm quên Lưu Ninh, tôi nghĩ về những chiếc hộp ban sáng và những cái tên sau mỗi tấm ảnh. Không bật đèn, tôi chỉ lấy máy tính rồi lăn hẳn xuống sàn nhà nằm. Tôi vẫn sợ nếu ở nhà đối diện có người đang theo dõi tôi thật thì tôi phải cẩn trọng hơn nữa. Có thể ai đó sẽ không để lọt mắt nhất cử nhất động của tôi.
Lúc này chiếc giường đủ cao để ở ngoài không ai thấy tôi chưa ngủ. Tôi gõ nhanh “Thôi Hồng Châu”. Kết quả tìm được khá nhiều, nhưng đa phần là blog và các trang mạng của những người tầm tuổi tôi. Kéo đến trang thứ sáu thứ bảy mà vẫn không có kết quả cần tìm, tôi mới nghĩ ra người đàn ông đó chắc cùng thời với bố của Tiểu Vũ, tôi chọn vừa một năm – cách đây hai mươi năm, 1992. Kết quả vẫn hiện ra một vài người cùng tên sinh năm 1992 nhưng ở mục cuối của trang đầu tiên hiện lên một bài báo cách đây hai mươi năm. “Thôi Hồng Châu – Tội phạm ma tuý và cái chết bí ẩn.”
Tôi ấn vào bài báo, ở ngay phần đầu bài báo là một bức hình lớn của người đàn ông đó – giống bức ảnh trong chiếc hộp kia. Trong bài báo ấy cũng nhắc đến tên của vị cảnh sát đã bắt được Thôi Hồng Châu, đó chính là Lưu Soái Trì – cảnh sát chìm. Cả đêm, tôi tìm kiếm và đọc nghiến ngấu những thông tin về hai người đó. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
(bigbang3g.sextgem.com)
CHAP 8
Nhưng mặc nhiên trong những bài báo, những mẩu tin tức tôi đọc được không hề nhắc đến ba cái tên mà tôi quen. Mọi thứ như đi vào ngõ cụt. Quá khứ chỉ là một cảnh sát chìm đã thâm nhập và bắt được đầu sỏ của đường dây ma tuý. Cái chết của Thôi Hồng Châu chỉ là sự bịt đầu mối của những kẻ trong đường dây đã tẩu thoát. Và không lâu sau đó, vị cảnh sát kia cũng bị sát hại.
Tôi như đang đi lạc giữa mê cung bí ẩn. Càng đi càng rối, càng đi càng mệt, càng đi trái tim càng bị tổn thương. Năm người thì ba người đã không còn, chỉ còn lại hai người biết được thực hư câu chuyện. Tôi cũng không biết mình nên làm gì. Đã hai mươi năm trôi qua, liệu tôi có tìm được gì của quá khứ xa xôi ấy?
Tôi vẫn nằm trên sàn và thiếp đi lúc nào không biết. Gần sáng, cái lạnh khiến tôi rùng mình, leo lên giường, ngủ trong cơn mộng mị. Càng giữa đông trời càng chuyển lạnh. Cứ một lớp băng được cào đi thì vài ngày sau lại một trận tuyết ngập. Tuyết như muốn dùng sự lạnh lẽo của mình để bao phủ những hận thù, đớn đau. Căn hộ đối diện gần đây không có động thái gì lạ, có lẽ do tôi tự khiến mình sợ hãi hơn mà thôi.
Từ sau hôm bác Vỹ Đông đế
đến nhà, Tiếu Vũ không còn liên lạc với tôi nữa. Không biết vì lý do gì. Tôi vu vơ nhắn tin cho anh nhưng không thấy hồi âm. Có phải có một mối nguy hiểm nào đó đang đeo đuổi tôi, anh ấy, bác ấy, người phụ nữ ấy hay không? Có phải những việc của quá khứ vẫn chưa chấm dứt.
Ở nhà không có việc gì làm khiến tôi hay suy nghĩ linh tinh nên tôi quay lại quán café để làm. Thấy tôi, chị Hiểu Thư rất vui, Lưu Ninh cũng vậy. Thấy tôi đến, Lưu Ninh pha ngay một tách café, vị ngọt quen thuộc của Café Đậu Đỏ khiến tôi thấy ấm áp.
Gần tết, quán café đông hơn thường lệ. Những cô cậu sinh viên tầm tuổi tôi tụ tập gặp nhau sau cả kỳ học vất vả. Họ nói chuyện rôm rả, kể cho nhau nghe những câu chuyện trường lớp, bè bạn, tình yêu. Nhìn lại chính mình, tôi bỗng thấy cuộc sống của mình nhạt lạ. Trừ những ngày lang thang thuở bé, đôi chân tôi chưa rời khỏi mảnh đất này. Bạn bè tôi không nhiều, đúng hơn là lên đại học tôi mới kết bạn và cũng chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ có ba cô bạn cùng phòng, để gọi là bạn thực sự thì chỉ có Lưu Linh.
– Mang café lên tầng 2 này Lệ Dương. Bàn 13 nhé! – Lưu Ninh đẩy khay về phía tôi. Tôi cười, rồi vờ như mình đang không nghĩ linh tinh gì.
Khi tôi về đến quầy phục vụ, Lưu Ninh nhìn tôi một cách kỳ quặc, tay cậu ấy đưa lên cằm vẻ suy ngẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm những thứ mà chỉ mình cậu ấy nghe thấy. Cuối cùng, những âm thanh chỉ cảm nhận được bằng đôi mắt cũng bật lên thành tiếng.
– Dạo này cậu sao thế? Tâm trạng không tốt lắm? Hay suy nghĩ đâu đâu ấy! – Lưu Ninh nói.
– Tớ á! Có sao đâu. – Tôi trả lời.
Lưu Ninh đưa tay lên giữ nhẹ hai bên má tôi, nói thầm thì: – Chỉ cần cậu muốn chia sẻ, tớ sẽ luôn ở bên.
Tôi ngượng ngùng gỡ tay Lưu Ninh ra, mặt cúi gằm. Chưa kịp nói gì thì chị Hiểu Thư khiến cả hai chúng tôi giật mình.
– Đang giờ làm việc nhé! – Nói rồi chị nháy mắt trêu chọc.
Tôi sững người chưa biết giải thích sao để chị Hiểu Thư không hiểu lầm thì chị đã đi ra ngoài. Tôi quay sang lườm Lưu Ninh một cái cháy lông mày. Dù là tôi có cảm tình với cậu ấy, dù là giờ tôi đã biết mình thích Lưu Ninh hơn nhưng tôi không thích thể hiện tình cảm nơi đông người. Và thực ra, giữa tôi và Lưu Ninh có phải là yêu hay không, điều ấy còn chưa rõ ràng. Tôi lấy một chiếc khăn rồi đi lau mấy bàn trống bỏ mặc Lưu Ninh đứng ở quầy phục vụ.
Đến giờ ăn trưa tôi cũng không ngồi cùng cậu ấy mà mang quyển nhật ký ngồi ở một bàn trống, vừa ăn vừa hí hoáy viết. Mọi thứ đã trở nên quá sức với một người kém biểu đạt qua lời nói như tôi. Từ bé tôi cố hoà đồng với mọi người nhưng trong tôi luôn có một bức tường cao ngăn cách tôi chia sẻ những gì mình nghĩ với người khác. Khi ấy, mẹ động viên tôi rất nhiều, kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện, động viên tôi. Bà cũng nói rằng nếu như tôi không thể nói ra, vậy thì hãy viết nhật ký, đừng để mọi thứ đè nặng lên mình như vậy. Và tôi vẫn luôn làm theo lời mẹ. Gần đây, tôi viết nhiều hơn, những trang của cuốn nhật ký đã dần về cuối.
Mẹ nói với tôi rằng viết nhiều không chứng tỏ rằng tôi không ổn, chỉ là vì cuộc sống của tôi có quá nhiều màu sắc mà thôi và tôi cũng đừng thấy buồn khi một viết đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, hãy bắt đầu viết một cuốn mới, biết đâu lúc ấy tôi có những suy nghĩ khác về những gì tôi đã từng cảm nhận.
Hôm nay tuyết lại rơi nhưng không phải vì thế bên ngoài ít người qua lại. Tôi không thích tuyết rơi nhưng Lưu Ninh thì khác vì nó khiến cậu ấy vui. Tôi khẽ liếc nhìn Lưu Ninh, cậu ấy chăm chú nhìn tôi – gần như theo dõi vậy. Thấy tôi nhìn, ánh mắt cậu ấy tránh đi và chuyển hướng về chiếc điện thoại. Chưa đầy một phút sau, điện thoại tôi rung lên.
“Tớ xin lỗi. Đừng giận nhé!” – Có lẽ thói quen muốn ở một mình của tôi khiến cậu ấy hiểu lầm. Tôi không trả lời tin nhắn mà ngước lên nhìn cậu ấy cười và nhắn lại. “Ừ, tớ không giận, chỉ là thỉnh thoảng tớ muốn ở một mình. ”
Điện thoại tôi lại rung lên, nhưng không phải là tin nhắn của Lưu Ninh.
“Em đang làm gì thế? Anh có việc cần gặp em.” Tôi ngạc nhiên trước tin nhắn của Tiếu Vũ.
“Em đang ở quán café. Có việc gì thế anh?”
“Mấy giờ em về? Anh sẽ chờ ở siêu thị gần nhà em.”
Tôi nhắn tin trả lời lời Tiếu Vũ và lại bị những suy nghĩ vần vò. Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đem cuốn nhật ký cất vào ngăn tủ của mình, Lưu Ninh nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Trò đời luôn thích bỡn cợt con người, khi thì vồn vập yêu thương, khi thì lạnh lùng tàn nhẫn.
Nếu như đã đi lạc vào mê cung, tôi sẽ chọn cách đi của riêng mình, dù sớm hay muộn, dù có chịu nhiều tổn thương, tôi tin tôi sẽ tìm được lối ra.
Về chiều trời trở lạnh. Tôi kéo kín mít áo khăn, lúc này cả người tôi chỉ hở ra đôi mắt. Lưu Ninh định đưa tôi ra bến xe bus nhưng tôi từ chối, tôi không muốn cậu ấy bị chị Hiểu Thư trách.
– Không đưa cậu về được, ngại quá! – Lưu Ninh nói.
– Có gì mà ngại. Cậu vào làm đi.
Tôi đi hẳn thì Lưu Ninh mới quay vào quán. Quán café gần trường tôi nhưng lại cách nhà tôi khá xa. Vì kì nghỉ tôi về nhà nên tôi chỉ làm ca sáng và ca chiều, may là chị Hiểu Thư giờ cũng đã cởi mở hơn với tôi. Đến bến xe bus, tôi đang đứng run lập cập vì rét thì một chiếc xe quen thuộc dừng ngay trước mặt. Tiếu Vũ mở cửa và gọi tôi lên xe.
– Sao anh bảo chờ ở gần nhà? – Tôi hỏi.
– Anh ở gần quán café từ lúc nãy, thấy em đi một mình anh mới qua đón em, chứ không thì không dám đâu.
– Sao thế?
– Chuyện dài lắm, có người theo dõi anh và em nên không thể để họ phát hiện chúng ta gặp nhau.
Tiếu Vũ nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi lo lắng. Có phải anh ấy đã điều tra ra điều gì hay không?
Tiếu Vũ lái xe không quá nhanh, suốt đường về anh gấp gáp kể tôi nghe những điều anh biết. Đôi lúc, anh dừng lại câu chuyện để nhìn vào kính chiếu hậu xem có ai theo dõi chúng tôi không. Mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ biết dính chặt vào ghế và tiếp nhận những gì Tiếu Vũ nói. Anh, cũng chỉ như tôi, là kẻ đào bới sự thật.
– Thời gian tới anh sẽ đi Cao Phong, có thể sẽ tìm ra điều gì đó. Ở một mình em phải cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khoẻ và với cậu bạn làm cùng quán café, anh nghĩ cậu ấy không đơn giản đâu. – Tiếu Vũ dặn tôi trước khi dừng xe. – À, nhớ xoá tin nhắn hôm nay của anh nữa.
Tôi xoá tin nhắn của anh trước khi xuống xe. Tôi đi nhanh về nhà, tôi cần một nơi tĩnh lặng để có thể sắp xếp mọi thứ đang nhảy loạn xạ trong đầu. Mải đi mà tôi không thấy có một chiếc xe tiến tới phía tôi với tốc độ khá nhanh. Đến khi định thần được, tôi tránh qua một bên. Chiếc xe vẫn lao về và đâm thẳng về phía tôi. Tôi chỉ biết bụng và đầu tôi rất đau, sau đó thì ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy đầu hơi nhức và khó chịu. Tôi cố cử động mi mắt nhưng mãi đôi mắt của tôi mới lười biếng mở khẽ. Lưu Ninh đang ngồi cạnh giường nhìn tôi đầy lo lắng.
– Cậu tỉnh rồi à? Có đau lắm không?
– Ư… đỡ tớ ngồi dậy.
Lưu Ninh làm theo lời tôi. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn xác định được tình cảnh của mình. Đầu tôi được băng một lớp mỏng, bụng tôi khá đau nhưng không bị băng bó, chân tay đều không sao. Ngồi được một lúc tôi tự trườn mình nằm xuống. Ở tư thế ngồi, bụng tôi không thoải mái cho lắm.
– Sao cậu lại ở đây vậy? – Tôi hỏi.
– Lúc chiều tớ đang làm thì có người gọi điện cho tớ từ điện thoại của cậu báo rằng cậu bị xe đâm. Lúc đấy tớ bắt taxi đến đó và đưa cậu vào viện luôn. Đầu cậu bị đập vào vỉa hè và chảy máu, nhưng bác sỹ nói chụp X – quang và CT đều không có vấn đề gì. Ở bụng thì cũng không nghiêm trọng, chỉ va chạm phần mềm chứ không sao. Nghỉ ngơi vài ngày là hết đau thôi.
– Tại tớ không cẩn thận. Thế tớ xuất viện được chưa? – Tôi hỏi Lưu Ninh
– Muộn rồi lạnh, cậu ở đây một tối. Mai làm thủ tục xuất viện cũng được. Cậu có đói không, tớ lấy cháo cho cậu ăn nhé!
Tôi gật đầu, rồi lại hỏi Lưu Ninh. – Cái xe đâm tớ, nó đâu?
– Chạy rồi! – Lưu Ninh nói giọng bực tức – Tớ mà tóm được nó tớ….
Tôi không nói gì thêm. Tôi e sợ những gì Tiếu Vũ nói là đúng. Có lẽ đã có người theo dõi hai chúng tôi.
Tôi khá đau và mệt nên ăn không đến nửa bát cháo. Lưu Ninh sốt ruột nhìn tôi. Tôi biết là cậu ấy rất lo lắng cho tôi, nhưng chính tôi, giờ cũng lo lắng cho chính mình. Tai nạn hôm nay không phải là sự vô ý, có thể đó là một lời cảnh cáo. Điều khiến tôi sợ hãi bây giờ không phải là tôi sẽ nhận hậu quả thế nào từ việc đào bới sự thật, mà tôi sợ mình không tìm được đến tận cùng gốc rễ của nó.
Sáng hôm sau, Lưu Ninh làm thủ tục xuất viện, nhận thuốc rồi đưa tôi về nhà. Cậu ấy chuẩn bị sẵn cho tôi bữa chiều và bữa tối – hai nồi cháo rồi mới đi làm.
Lưu Ninh đi rồi tôi thẫn thờ nhìn sang nhà đối diện.
“Em không sao chứ, cứ ở nhà nghỉ ngơi đến khi nào khỏi hẳn thì đi làmh nhé.” Chị Hiểu Thư nhắn tin cho tôi, có lẽ Lưu Ninh đ