20.06.2014 / 11:50
gười vốn đã có sẳn sự nhỏ nhen và tính ghen tuông, ích kỉ. Họ có thể bỏ đi thứ họ cho là dơ bẩn, chứ không cần biết lí do tại sao nó lại như vậy.
Chàng trai tỉnh dậy, sau 9 tháng 11 ngày nằm trong bệnh viện. Đó được xem là một ngày trọng đại, hầu hết bác sĩ đều có mặt trong phòng bệnh, và đương nhiên…phải có vợ anh ta. Mắt anh dần hé mở, đôi mắt nhắm nghiền ấy, bây giờ đã chịu hé mở.
Các bác sĩ nhìn cô gái, họ nhìn cô và nói rằng “Chính cô đã cứu lấy chồng mình”. Nhưng cô không nghe họ nói gì, cô xà vào lòng người mình yêu, sau bao ngày tháng chịu đựng, cuối cùng cô cũng được khóc trong vòng tay quen thuộc.
- Cô…là ai vậy?
Câu nói ấy như một nhát búa đập mạnh vào tim cô. Mắt cô nhìn anh thảng thốt, trong đôi mắt thân yêu ấy giờ đây trong vắt, không gợn một hình bóng nào của cô cả. Cô nhìn lại các bác sĩ, họ cũng thảng thốt, họ không nghĩ những chấn thương ấy đã làm trí nhớ của anh ấy bị trôi tuột đi, hay…họ đã cố không nghĩ như vậy.
Những ngày sau, cuộc điều trị vẫn tiếp tục, vì anh vẫn không phục hồi trí nhớ, mặc dù cô đã làm đủ mọi cách để khơi gợi tìêm thức. Nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu:
- Tôi không nhớ gì cả.
Các bác sĩ nói với anh cô ấy là vợ anh, anh nhìn cô ấy, vẻ mặt vẫn bình thãn, cô thì cười, nụ cười không còn tươi, nhưng đủ ấm áp để anh cảm nhận được nó. Và, anh cũng tin vào những câu nói của bác sĩ.<br />
Anh tin bác sĩ. Không phải tin cô.
Ngày anh xuất viện, mọi người đều nhắc đi nhắc lại công lao của cô gái trong sự sống còn và bình phục của anh. Anh chỉ nhìn và nói “cảm ơn” một cách dửng dưng. Cô thì vẫn cười như vậy, rất hạnh phúc. Cô không biết, ngoài sự hạnh phúc của cô ra là rất nhiều sự lo lắng của các bác sĩ. Có người đã cầu nguyện rằng:
- Lạy chúa! Hãy cho anh ấy nhớ lại.
Thế nhưng, Chúa không xuất hiện, cũng không thực hiện lời cầu nguyện ấy. Cô đưa anh về ngôi nhà của anh, mọi người ở đây ngạc nhiên. Một số người xì xầm với nhau, anh nhìn họ ngơ ngác.
Cô vẫn tận tụy chăm sóc anh như vậy, cho đến một ngày, anh lao vào nhà, lôi cô ra, quăng ra khỏi nhà:
- Cô biến đi. Đồ Đĩ.
Câu nói của anh như một nhát dao, một nhát dao tẫm độc. Nó không diễn tả được bằng bất cứ nỗi đau nào. Cô chỉ biết nhìn anh trân trối trước câu nói đó.
- Cô là ai chứ? Họ nói cô làm Đĩ, phải vậy không?
- Em …em
Cô lắp bắp, không nên lời. Nước mắt tuông xối xả, nếu là ngày trước, anh sẽ không bao giờ dám làm gì khiến cô đau lòng, thì bây giờ cái anh đang hành động, còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần lũ đàn ông ngoài kia.
- Cô nói đi. Cô làm Đĩ đúng không?
- ..Em…
- ĐÚNG KHÔNG?
- Đúng..
Cô cắn môi đến bật máu. Cô nhìn anh, tìm trong đáy mắt có nhớ về cô không, nhưng không, trong đó chỉ có lửa hận, sự tức giận của một người vì nghĩ rằng mình đang quen một con Đĩ không hơn không kém.
- Tôi không tin. Tôi không tin mình lại yêu một con Đĩ như cô. Cô và mấy người bác sĩ kia cùng gạt tôi…
- Anh có…muốn biết sự thật không?
Cô nhìn anh, cô gắng gượng vịn bức tường đứng dậy. Nước mắt vẫn ướt đẫm, mắt vẫn nhìn vào anh. Cô có lỗi ư? Lỗi là gì? Điều đó có cần thiết?<br />
- Cô …nói đi!!!
- Người yêu anh và con Đĩ…là một. Em hy vọng, anh sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ.
Cô bước đi ngay sau câu nói ấy, bước vẫn không vững, tay vẫn phải vịn. Cô đang bỏ sau lưng cả cuộc sống của mình. Cô sợ, nếu mình quay lại, người con trai ấy sẽ ghê tởm cô hơn.
Anh đã quay trở lại.
Nhưng không còn yêu em nữa.
Như bài hát ấy.
Linh hồn của người yêu em.